Cũng may Tú Vy có việc bận nên hắn thoát khỏi kiếp nạn, đi tìm bạn chí cốt, thông báo tình hình.
Lăng Thần chỉ còn lại mỗi chị gái Uất Noãn là người thân.
Anh không còn ở nhà một mình mà chuyển tới nhà chị gái, để thuận lợi thuyết phục.
Nhưng mọi chuyện vẫn không tiến triển tốt, anh nằm trên giường suy tư.
"Cốc...cốc" Tiếng gõ cửa vang lên.
"Có chuyện gì, thưa cậu chủ có người tên Ông Nội muốn gặp"
Anh bật dậy lẩm bẩm: "Mình có quen ai tên Ông Nội đâu ta"
Suy nghĩ một hồi lâu, anh rời khỏi giường rửa mặt cho tỉnh táo. Bước tới cửa cầu thang, anh dừng lại nhìn xuống, xem thử người có tên kì quặc đó là ai.
Tự nhiên mắt nhòe đi, anh dụi nhẹ đeo chiếc kính cận, khóe môi giật giật.
"Là cậu ta"
Người ngồi dưới nhìn thấy anh bước xuống hào hứng đợi câu chào.
"Chào Ông Nội đi"
"Nhìn mặt, tôi có vui không mà giỡn"
Người nghĩ ra cái tên kì quặc đó chỉ có thể là Lý Trường Niên. Không được nhận lời chào từ Lăng Thần, hắn có chút không cam tâm.
Gối khụy nhẹ ngồi xuống ghế, đôi chân đâu chịu để yên đặt lên bàn ngoắc ngoẻo qua lại.
Mắt nhìn vào móng tay, cạy khóe nói: "Cậu coi liệu mà tính đi. Bên đó nói cậu là trẻ con nên không chịu gả đấy"
Lăng Thần, xoa trán mệt mỏi: "Tôi cũng chẳng khác gì, chị tôi chê cô ấy lớn tuổi hơn mình cũng chẳng đồng ý"
Vừa lúc đó Uất Noãn từ ngoài bước vào chen ngang cuộc nói chuyện: "Chị nói rồi đấy, em mà ngoan cố chị cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854898/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.