"Muốn tôi đưa về cũng được thôi, uống với tôi một chai"
An Lạc rót rượu đưa về phía Lăng Thần, anh cầm lấy cười nhẹ.
"Cô đang khinh thường tửu lượng của tôi sao?"
"Không, tôi không bao giờ giúp người khác mà không có điều kiện"
Nụ cười miếng chi tạo nên vẻ đẹp thuần túy trên gương mặt đỏ hồng láng mịn. Cô đưa tay cầm lấy ly rượu của mình nhướng mày đưa về phía anh..
"Chấp nhận điều kiện hay là không?"
Anh cũng cầm rượu cụng vào ly của cô một cái nhẹ.
"Tôi chấp nhận"
Mặc cho thời gian càng ngày càng tĩnh lặng cả hai uống cạn ly rượu, tiếp tục uống thêm ly tiếp theo. Hai ánh mắt đa sầu dáng chặt vào nhau như muốn nói lời chúc mừng.
Không gian lãng mạn che lấp đi khoảng trời lạnh giá. Dưới tòa nhà nhỏ còn sáng đèn Khải Hàn ngồi chống cằm ánh mắt mệt mỏi nhìn về phía cổng. Bên cạnh có hai cô gái ngồi gần không ngừng khuyên bảo.
"Khải Hàn con vào ngủ đi, chắc đêm nay cậu chủ tăng ca nên không về đâu"
"Không, baba chắc chắn sẽ về, baba hứa sẽ ăn tối cùng Tiểu Hàn"
Dù mọi người năn nỉ đến nhường nào Khải Hàn cũng nằn nặc đợi Phong Hàn trở về ăn tối. Họ có gọi điện nhưng anh không bắt máy.
Ngoài trời lâm râm mưa bóng dáng chiếc xe chạy vào nhà, đôi mắt sâu lim dim bỗng mở to tươi tắn hẳn lên lon ton chạy.
"A...baba về rồi"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854886/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.