Dọn đồ xong An Lạc rời khỏi căn nhà gắng bó gần một năm. Kiến Dương lái xe đưa An Lạc về nhà.
Ngồi trong xe cô chăm chú nhắn tin với các thành viên trong group. Do tuổi cao nhất nên cô được bổ nhiệm là trưởng nhóm.
Tự nhiên nhóm đột ngột đề xuất tổ chức buổi party gặp mặt làm cô khá bối rối.
Không những gặp mặt mà chọn địa điểm ở thành phố nơi cô rành nhất.
Nhiệm vụ một ngày một chồng chất nào là chọn nhà hàng phù hợp, cách bày trí.
Lo nghĩ cũng chẳng được gì, cứ ngồi thở dài cũng không phải là cách.
Kiến Dương nghe tiếng thở dài của cô lên tiếng.
"Chị chưa đủ già hay sao còn thở dài"
Kiến Dương mở miệng câu nào là cô muốn đấm vào mặt câu đấy mặt nheo mày nhó.
"Mày nói một câu tử tế sợ người ta tưởng mày là em trai tốt à"
"Không chọc chị nữa, già thì đã sao, chị có ế chồng thì em trai nguyện nuôi chị cả đời"
"Nói nghe tốt ghê, chỉ có mày chù tao ế thôi, ở đó nuôi với chăm"
Y thấy không còn chuyện gì để nói nữa chú tâm lái xe. An Lạc ngẫm một hồi liếc nhìn Kiến Dương cười nhếch.
Cô chồm tới ôm lấy cổ y nhõng nhẽo:
"Em trai, không biết em có thể giúp..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854880/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.