" Tú Vy, đừng đi"
Hắn giật mình bừng tỉnh trong cơn mê man như đã kéo dài đằng đẵng. Đôi mắt vừa mở to nheo lại vì đau, mồ hôi nhễ nhại.
Hắn vừa mới thoát khỏi cơn ác mộng, hắn mơ thấy Tú Vy đưa hai đứa trẻ rời bỏ mình.
"Baba...tỉnh lại rồi"
Tiếng gọi của đứa trẻ hắn mới nhận thức được tất cả mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng.
Hắn đưa tay xoa nhẹ thái dương nhắm mắt thêm một lúc mới nhìn thấy cậu bé đứng lấp ló chỉ thấy đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp và vòm trán cao bị tóc che lấp.
Hắn cứ tưởng đó là Tiểu Khang nở nụ cười hạnh phúc: "Tiểu Khang con ở đây có phải mẹ con cũng ở đây không?"
Cậu bé nhảy lên đu trên thành giường nghiêng đầu ngây cô đôi môi chúm chím: "Cúp hà, ngạc nhiên chưa con không phải anh Khang mà là Khải Hàn"
Thì ra hắn ảo tưởng, hắn và Tú Vy đang giận nhau làm sao thằng bé có ở đây được.
Mặt hắn buồn bã nhưng vẫn cố cười: " Cảm ơn đã đến thăm ta"
Nó trèo lên giường ôm eo hắn nũng nịu: "Ba đúng là trẻ con, lớn rồi mà còn để cho bệnh có biết con lo lắng lắm không?"
Lời nói ngây ngô đầy quan tâm làm tim hắn đau ôm lấy nó âu yếm.
"Xin lỗi đã làm con lo lắng"
Phong Hàn từ ngoài thấy sắc mặt hắn tốt hơn rất nhiều chắc không cần phải phẫu thuật. Kể cũng lạ từ khi hắn nói mình đã yêu một người con gái hắn đã vào bệnh viện hai lần.
Từ trước đó hắn không bao giờ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854823/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.