Đại Từ dẫn đường hết lối này đến lối kia, anh thì không sao nhưng người cõng Trường Niên thì có sao? Mồ hôi chảy đầm đìa trên khuôn mặt ngây ngô, mệt đến lã người bèn cất tiếng hỏi.
- Ngài La, thật ra còn đi bao lâu nữa vậy?
- Xin lỗi, tôi có chứng hay quên nên đi nãy giờ vẫn không biết đi đâu nữa.
Đáp lại sự mệt nhọc của anh ta chỉ là nụ cười đầy ngây thơ và vẻ mặt ngơ ngác. Rõ ràng anh muốn kéo dài thời gian chữa trị cho tình địch nhưng người Từ Lâm có tội tình gì đâu chỉ cần đưa Trường Niên vào phòng hành sự là xong.
Biết ý Từ Lâm đã không còn muốn nghe lời, anh mới dẫn tới một căn phòng cuối nhà, ra hiệu cho cậu ta đặt Trường Niên lên một chiếc giường trắng bằng gỗ. Từ Lâm hì hục thở không ra hơi đưa tay vệt ngang những giọt mồ hôi trên trán, nét mặt trở lại thư thả, cuối cùng cũng thoát được gánh nặng vài chục cân.
Anh trầm mặc liếc nhìn Trường Niên môi mím vào nhau bức rức không yên. Căn phòng đen nghịt có và ánh sáng le lói của những ngọn nến xung quanh không khác gì một nhà tù lành lạnh. Anh chả thấy hắn có gì hơn mình ngoài mã đẹp trai, anh cũng công nhận khi bị trúng độc mà hắn vẫn đẹp.
Hàng chân mày cau có tiến lại phía giường, bên phải giường có một chiếc bàn nhỏ. Trên mặt bàn là một ngọn nến đang cháy lên rực rỡ với vài lọ thuốc, dao mổ, nhíp gấp và những cây kim châm mỏng tanh. Ánh sáng le
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854797/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.