Những giọt nước mắt rơi lã chã xuống nền nhà, hắn thẩn thờ đứng lên quẹt tay ngang mắt, lau hết tất cả nước trên khóe mi.
Đây không phải là lúc để hắn tuyệt vọng và khóc lóc. Hắn phải mạnh mẽ cô đang đợi hắn ở trong đó, cô chỉ đùa giỡn với hắn một chút thôi.
Trường Niên thất thần đi đến trước phòng cấp cứu hắn tin rằng cũng như lần trước cô sẽ không bỏ rơi hắn đâu. Hắn cứ ngồi gục đầu xuống hai tay run rẩy cầu nguyện.
Hắn không bao giờ tin có thần linh nhưng bây giờ hắn ước gì thần linh là có thật để cứu rỗi cuộc đời đau thương tan tác của mình.
Trong phòng cấp cứu yên lặng đến đáng sợ hắn không dám nhìn vào trong. Hắn cứ ngồi đó không ngừng cầu nguyện.
Thiên Vũ và An Lạc nghe tin vội vã chạy đến, An Lạc không ngừng khóc.
Tại sao từ khi ở bên hắn, Tú Vy luôn gặp nguy hiểm có phải hắn là nguyên nhân. Cô trách mình tại sao không ngăn cản họ đến với nhau.
Cô cứ tưởng rằng sau khi Tú Vy gặp được người đàn ông mình thật sự yêu sẽ được hạnh phúc. Nhưng sự thật ngược lại so với những gì cô nghĩ.
Họ chạy nhanh đến phòng cấp cứu thấy ngồi đó cơn thịnh nộ của Thiên Vũ tăng cao.
Chẳng phải anh đã nhắc nhở hắn phải bảo vệ em gái mình. Sao hắn lại trơ mắt nhìn cô làm điều dại dột này.
“Bốp”
“Thằng khốn, tao bảo mày chăm sóc con bé cho tốt mà”
Thiên Vũ đi nhanh tới với cú đấm trên tay, ánh mắt tối sầm, lòng ngực phập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854782/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.