Trường Niên và Tú Vy nhìn nhau mỉm cười không nói một lời nào, giương mắt nhìn nhau Tú Vy bật cười đẩy người về phía của Trường Niên.
- Này, anh đã có cách gì rồi phải không, nói nghe chơi coi?
- Đâu có cách nào, tôi còn tưởng em đã có cách rồi chứ.
Trường Niên ngây người cứ tưởng Tú Vy là người bày kế nhưng Tú Vy lại tưởng Trường Niên là người bày kế.
Cả hai tưởng qua tưởng lại rốt cuộc không ai có kế sách nào cả.
Bỏ chuyện kết đôi sang một bên tìm cách giải quyết chuyện trước mắt là làm sao đưa họ về khi còn ngủ.
Tú Vy xoa cằm suy nghĩ một lát ánh mắt lóe lên một tia sáng rồi vụt tắt miệng lẩm nhẩm:
" Không được, cách này quá nguy hiểm"
Thấy cô cứ luôn miệng nói cái gì đó rất khó hiểu, hắn lay người.
- Này...em đang lầm bầm gì vậy?
- Trường Niên, ANH LÀM TÔI QUÊN RỒI ĐẤY.
Trong đầu Tú Vy vừa mới nảy ra một ý tưởng rất độc đáo nhưng bị Trường Niên làm cho quên mất, tức giận liếc ánh mắt đằng đằng sát làm hắn sợ run người tránh sang một bên ngoan ngoãn như một con mèo.
Thấy Trường Niên đứng phía xa Tú Vy lấy tay kéo áo hắn lại nhìn An Lạc và Lăng Thần.
- Tạm thời tôi sẽ đưa chị họ về, chứ để chị ấy tỉnh lại mà thấy người bên cạnh là chị ấy xé xác luôn đấy.
Tú Vy bước tới nhẹ nhàng đẩy đầu của An Lạc ra khỏi vai của Lăng Thần.
- Hay là để tôi đưa cô ấy ra ngoài xe giúp cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854744/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.