Hai đứa trẻ ủ rũ nhìn lên trần nhà chờ đợi tử thần đến để mang đi. Đúng lúc đó An Lạc cũng đi về cả hai mừng rỡ ngồi dậy nhìn An Lạc bước vào như một vị cứu tinh, cứu rỗi cuộc đời của chúng nó. Cả hai chạy lại ôm lấy hai chân của An Lạc nịnh nọt.
- Dì Lạc, sao hôm nay gì trông xinh đẹp quá vậy...dì có thể cho con ôm dì như thế này không?
Mặt An Lạc đờ đệch chả hiểu chuyện gì xảy ra với hai đứa trẻ. Bọn chúng đu chân cô như con đĩa lắc qua lắc lại. Tú Vy cũng ở trên lầu bước xuống lấy chiếc khăn trên cổ xoa xoa mái tóc còn đang ướt. Trên người mặc một chiếc váy trắng đơn điệu.Nhìn thấy An Lạc cô cũng rất vui từ trên gọi xuống.
- Chị Lạc về rồi sao?
Cô bước xuống lôi hai đứa trẻ gỡ tay chúng ra khỏi người An Lạc. Hai đứa trẻ nhìn cô sợ hãi bỏ chạy.
- Này tụi con đi đâu vậy? Đi từ từ thôi coi chừng té?
Cô chưa nói hết câu nó chạy mất hút không còn thấy bóng dáng đâu cô lắc đầu mệt mỏi với lũ nhóc không biết tụi nó đang làm gì. Bây giờ cô mới quan tâm đến An Lạc cô dắt An Lạc ngồi xuống ghế hí hửng.
- Chị họ, có phải chị đi chơi với bạn trai về phải không?Anh ta là người như thế nào có soái ca hay giàu có gì không?
An Lạc tỏ vẻ tức giận vứt chiếc túi xách lên cái ghế đối diện, không dám vứt xuống đất sợ bị hư. Cô giãy nãy dựa đầu vào ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854711/chuong-67.html