Lý do Lăng Thần bị thương chỉ có một là bị con rắn trên sa mạc đuổi theo. Anh giật mình bỏ chạy thật nhanh nhưng không may rơi xuống hố trật chân phải bó bột nghỉ ngơi 1 tháng.
Quay lại vấn đề của Tiểu Khang và Trường Niên nó giận dỗi ngồi xuống ghế tại phòng khách khoanh tay lại hai má phụng phịu giận dỗi. Hắn lại gần ngồi xuống bên cạnh nó đặt tay lên hai vai nhỏ xíu của nó dỗ dành.
- Sao vậy...mới đó đã giận rồi à...con nít giận dỗi là không ai thương đâu đó...
- Không thương dỗ dành làm gì...bé con không tha lỗi cho đâu ...hứ...
Nó thụng một mắt nhìn hắn trả lời rồi quay đi hắn chạy sang trước mặt của nó nũng nịu.
- Xin lỗi mà...mai chú dắt con đi tàu lượn siêu tốc...
Nghe nói đi chơi mắt nó sáng rực lửa lên rực rỡ vẻ mặt hào hứng hai chân nhún nhảy liên tục, giơ ngón tay út ngắn ngủi ra trước mặt hắn cười tít mắt nói.
- Chú hứa đi...
- Ok chú hứa...quân tử nhất ngôn..yeah
Hắn cũng đưa ngón út của mình ra cả hai ngoéo tay với nhau. Cụng đầu vào nhau lắc lư nó dừng lại ngây mặt hỏi.
- Tại sao chú lại bắt cóc con...
- Vì mẹ của nhóc đã đắt tội với ta , ta sẽ làm cho cô ta biết thế nào là đau khổ khi không có đứa con bên cạnh.
Hắn giương đôi mắt xanh ngọc nhìn về phía trước lạnh lùng trả lời xung quanh người hắn tỏa ra một màu đen của sự thách thức hòa lẫn với sự trông chờ gì đó. Nó nhìn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854686/chuong-42.html