Người đàn ông đứng dậy mái tóc đen nhánh và ánh mắt sắc sảo dần hiện ra trong bóng tối trên tay cầm một chiếc kim tiêm tiến lại gần Tiểu Khang. Nó thản nhiên lấy điện thoại ra chơi game tiếp. Người đàn ông đưa kim tiêm trước mắt nó quơ qua quơ lại nói với một giọng điệu ghê rợn.
- Này nhóc, mày sợ kim tiêm không...sau khi cái này chích vào người toàn thân sẽ bị tê liệt...mày sợ không...
Nó lấy tay đẩy chiếc kim tiêm ra ngoài, mắt vẫn hướng vào màn hình trả lời.
- Vậy anh bạn sợ kim tiêm không?
- Tao không sợ...Người đó ghé sát vào tai nó nói nhỏ.
-Tốt...vậy thì tự tiêm cho mình đi...
Nó gật gù nhìn người đàn ông trả lời làm cho người đó cứng họng không nói nên lời.
- Mày giả bộ sợ dùm tao một chút được không?_Hắn năn nỉ.
- Nếu anh bạn thích thì tôi sẽ chiều...đừng mà đừng chích con mà...con sợ muốn tụt quần ra luôn rồi nè..
Nó bỏ chiếc điện thoại xuống giả vờ sợ hãi tránh xa người đàn ông hai tay hai chân run lên cầm cập. Hắn nhìn nó không nhịn cười được cười nghiêng ngả, nó trở lại trạng thái ban đầu sít lại gần hắn cầm điện thoại lên hai chân nhún nhảy hát líu lo.
- Sao bị bắt cóc mà nhóc không sợ gì hết vậy?
- Mama có từng dạy rằng không nên sợ trước mặt kẻ ngốc...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/1854683/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.