Hai mẹ con Tú Vy đi về nhà, cô và hai đứa trẻ ngồi xuống ghế, mệt mỏi rót nước uống rồi ngồi dựa lưng vào thành ghế thở phào tay quạt quạt cho đỡ nóng: " Haizz... ra ngoài một chút mà nắng muốn héo hon luôn rồi"
" Ở Luân Đôn mát mẻ không chịu ở, lòi đầu về đây chi rồi than trời"
An Lạc từ trong nhà bếp bước ra trên tay cầm một đĩa trái cây đặt xuống bàn rồi ngồi xuống: "Chị có chuẩn bị trái cây giải nhiệt rồi nè, ăn đi cho mát"
Nhắc đến đồ ăn là khuôn mặt cô lại rạng rỡ cầm một miếng vẻ mặt phấn khích: "Úm...trái cây là ngon nhất"
Nhìn Tú Vy quan tâm đồ ăn còn hơn cả con của mình Tiểu Khang khoác vai Tiểu An chép miệng: "Chật...Có đồ ăn là mama quên anh em mình rồi"
Tiếp tục chống cằm thở dài" Nhiều khi anh cũng thắc mắc, hình như trái cây mới là con ruột của mẹ hay sao ý"
Nghe những lời nó nói sao thấy ghét quá nhỉ cô liếc mắt đưa miếng trái cây cho nó giằng giọng" Được rồi mẹ mời ông cụ non ăn trái cây được chưa"
An Lạc thấy buồn cười với nó, lúc nào cũng như một ông già khó tính hết bắt bẻ cái này rồi bắt bẻ cái nọ nhìn Tú Vy thầm thì: " Chị nghĩ em nên cho nó đi khám bác sĩ tâm lý cho nó đi, hình như là thằng bé mắc hội chứng già trước tuổi rồi đó"
Nó là đứa thông minh mà lúc nào cũng xem như ông già giận dỗi" Ông già cụ non giận rồi, đi lên phòng đây"
Cả người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/150302/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.