Sau khi nhìn thấy được hình dáng của Tiểu Khang.
Tú Vy vui mừng chạy lại ôm chầm lấy nó khóc trong hạnh phúc: "Ơn trời! Cuối cùng mẹ cũng tìm thấy con, đừng bao giờ bỏ mẹ đi đâu hết nha..híc "
Nó đẩy nhẹ, lấy tay lau nước mắt trên má cô, mỉm cười hạnh phúc, an ủi: " Mama à. con không sao, đừng khóc như vậy sẽ xấu lắm đấy con không muốn mama xấu xí đâu"
Nhìn thấy nó là cô đã thấy vui, nhưng hành động của nó làm cô vui hơn, xoa đầu nó phụng phịu: "Thằng nhóc này lại trêu mẹ nữa rồi, mẹ sẽ không khóc nữa được chưa"
Tuy Tiểu An rất vui khi gặp được anh trai của mình, nhưng không quên trách, tại sao lại để cho mama khóc.
Nhỏ đanh đanh liếc nhìn Tiểu Khang chỉ trích: " Anh hai hư lắm nha, làm cho mama khóc rồi còn trêu chọc nữa chứ"
Nó bĩu môi giận dỗi trước những lời trách móc của em gái: "Chẳng phải tại em nên anh mới bị lạc hay sao, đã vậy còn chỉ trích anh nữa hứ"
Trước sự tấn công dồn dập từ hai phe đối đầu Tiểu An và Tiểu Khang.
Tú Vy thở dài can ngăn: "Thôi hai đứa đừng cãi nhau nữa"
Cô nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Tiểu Khang, hỏi: "Bảo bối người đó có phải đã giúp con liên lạc với mẹ không?"
Nó không quên nhắc đến những hành động kì lạ của Trường Niên cho Tú Vy nghe để cảnh giác: "Dạ phải, nhưng chú ấy không được bình thường cho lắm"
Nghe nó nói, cô quan sát hắn từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-tron-nua/150294/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.