Ngoài hành lang bệnh viện, cô gái nhỏ run rẩy chắp hai tay lại. Khuôn mặt tái mét trượt dần theo bức tường phía sau. Mùi thuốc ete gần như làm đầu óc cô tê dại lại chỉ biết gục đầu vào hai tay nức nở, những ám ảnh quá khứ bỗng chốc ùa về trong tâm trí nhưng cô lại không tài nào thoát khổ chỗ này bởi sau cánh cửa trắng kia.
Anh có lẽ là kẻ tàn nhẫn khi bắt cô giấu mọi chuyện không được gọi cho ai ngoài...
- Diệp Chi, em không sao chứ?
Mai Nhi tất tả chạy đến, quần áo sộc sệch tóc rối tung chứng tỏ cô đã đến đây nhanh nhất có thể, vòng tay ôm Diệp Chi vào lòng lại cảm thấy xót xa khi thân thể Diệp Chi hình như đang giảm xuống.
- Diệp Chi, để chị đưa em ra khỏi đây. Hải Khánh để chị lo.
Diệp Chi khẽ lắc đầu, nước mắt được dịp tuôn ra ướt hết vai áo Mai Nhi.
- Được rồi, chị ở đây, đừng lo gì cả. Nói chị nghe, Hải Khánh trong đó bao lâu rồi?
Âm thanh quen thuộc vang lên tại phòng cấp cứu, vị bác sĩ già bước ra không tránh khỏi những căng thẳng. Mai Nhi không tiện đứng dậy bởi lúc này còn đỡ Diệp Chi mệt mỏi gục trên vai từ lúc nào. Gương mặt nóng bừng, trán đẫm ướt mồ hôi. Trước đây Hải Khánh từng buột miệng nói với cô, đứa con gái ưa thích màu sắc như Diệp Chi sợ nhất màu trắng toát và mùi cồn khi tới bệnh viện, một môi trường hơi lạnh mới là nguyên nhân kích thích thần kinh sản sinh ra nỗi sợ. Mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-khoc/380/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.