Chương trước
Chương sau
“Bà nội! Bà nội! Cháu không muốn mẹ đi!
Bà nội, cháu không muốn một mình ở lại trong bệnh viện! Cháu sẽ bị người phụ nữ xấu đó hại chết, cháu không muốn chết, cháu cần mẹ!”
Hoàng Ánh vừa nhìn thấy cảnh này liền nóng nảy, lập tức ôm lấy Nhan Niệm Sơ từ trong tay của con trai.
“Con điên rồi sao! Tình hình của Niệm Sơ bây giờ như thế nào, con cũng không phải là không biết! Sao lại có thể để cho thãng bé khóc đến mức này cơ chứ!”
Được Hoàng Ánh ôm ở trong lòng, Nhan Niệm Sơ vẫn không an phận, không ngừng muốn chạy đi đuổi theo Nhan Thùy Ngọc.
Hoàng Ánh nhìn thấy vậy, đành chỉ có thể theo ý của cháu trai, bảo bảo an buông Nhan Thùy Ngọc ra, bảo an cũng chỉ có thể dừng động tác lại.
Nhan Niệm Sơ liền chạy đến lao vào trong lòng ngực của Nhan Thùy Ngọc, ôm chặt lấy cô 1a, dù thế nào cũng không chịu buông tay, dường như rất sợ Nhan Thùy Ngọc lại bị người ta kéo đi một lần nữa.
Mắt Nhan Từ Khuynh tối sầm lại: “Mẹ, mẹ đã đồng ý với con rồi”
Hoàng Ánh vô cùng đau lòng: “Mẹ đã đồng ý với con rồi nên mẹ cũng không đi quản Dương Họa Y, nhưng Niệm Sơ cùng với Nhan Thùy Ngọc là do mẹ quản, người không nên nhúng tay vào chuyện này phải là con mới đúng”
Nhan Từ Khuynh lạnh lùng mở miệng nói: “Vừa nãy Nhan Thùy Ngọc đã đi đến phòng bệnh của Họa Y, muốn làm cho Họa Y sinh non Hoàng Ánh cứng người lại, quay đầu nhìn Nhan Thùy Ngọc.
Nhan Thùy Ngọc ôm cánh tay bị thương, lắc đầu với vẻ đáng thương, tội nghiệp, không thừa nhận.
“Có lẽ là có hiểu lầm, cho dù là Nhan Thùy Ngọc có tâm tư nham hiểm, ác độc thì cũng không có ngu đến mức này, trực tiếp đi đến phòng b: rồi nói tí “Niệm Sơ không thể rời được Nhan Thùy Ngọc, trước cứ để cho cô ta ở bên cạnh Niệm Sơ một thời gian, đợi Niệm Sơ ghép tủy xương thành công, làm phẫu thuật xong sẽ để cho cô ta đi”
Khuôn mặt Nhan Từ Khuynh u ám, rất đáng sợ, anh nhìn thẳng vào mắt mẹ: “Nếu như để cô ta ở lại, cô ta lại gây chuyện thì sao?”
Hoàng Ánh nhìn Nhan Thùy Ngọc: “Nếu như cô lại dám gây chuyện, thì tôi sẽ đánh gấy chân của côi”
Nhan Thùy Ngọc gật đầu liên tục: “Tôi tuyệt đối không dám nữa đâu, sau này nếu chưa có sự đồng ý của mọi người, thì tôi tuyệt đối sẽ không tự tiện đến gần phòng của mợ chủ”
Tải app truyện hola nhé cả nhà! Nhan Từ Khuynh trầm giọng nói: “Được, cho cô nh ra tay” Hoàng Ánh hít sâu một hơi ta ở lại cũng không phải là không thể”
Nhan Thùy Ngọc vừa nghe thấy vậy thì trên mặt liền hiện ra sự vui mừng, nhưng lại nghe anh nói.
“Có thể ở lại, nhưng không cho phép chữa trị tay phải, đây được xem như là bài học lần này cho cô ta”
Hoàng Ánh nhìn cái tay vô cùng thê thảm của Nhan Thùy Ngọc, nhíu mày, để cho cô ta tự chọn Nhan Thùy Ngọc đã đau đến không có cảm giác nữa rồi.
Lúc này rời khỏi thành phố Hà Nội, trở về quê đi chữa trị cũng không chắc chẩn là có thể chữa khỏi.
Dù sao thì tay cũng đã định trước là phải bị phế bỏ rồi, còn không bằng ở lại đây, nói không chừng còn có thể có được cơ hội khác.
Nhan Thùy Ngọc chịu đựng đau đớn, gật đầu, đưa cánh tay không bị thương ôm lấy Nhan Niệm Sơ, hiên ngang lẫm liệt nói.
“Tôi muốn ở bên cạnh Niệm Sợ, tôi phải tận mất nhìn thấy Niệm Sơ không có việc gì thì mới có thể an tâm được”
Hoàng Ánh cho rằng Nhan Thùy Ngọc là vì đứa bé nên mới đưa ra sự lựa chọn như vậy, không khỏi hơi yên tâm một chút về cô ta.
Cho dù tâm tư của Nhan Thùy Ngọc có như thế nào, thì chí ít, cô ta là thật sự đối xử tốt với Nhan Niệm Sơ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.