Hoàng Ánh đặt tách trà xuống, đứng thảng dậy: ‘Đi nhanh lên”
Nhan Từ Khuynh kéo tay không cho cô đi: “Mẹ chị nói đùa với em thế thôi, đồ đã tặng cho người ta rồi thì làm gì có chuyện đòi lại.”
Hoàng Ánh chẳng nể nang hay chừa lại chút tình cảm nào, bà nói rất nhẹ nhàng và chậm rãi nhưng câu nào cũng đâm thẳng vào tim: “Mẹ chẳng đùa giốn gì ở đây cả, chiếc vòng đó là đồ truyền lại cho con đâu của nhà họ Nhan chúng ta, không phải ai cũng đeo được”
“Mẹ! Mẹ biết rõ giới hạn của con nằm ở đâu mà” Nhan Từ Khuynh bồng nổi bão.
“Thế thì con cũng nên biết rõ điêu mẹ quan tâm nhất là gì.” Hoàng Ánh nói: “Tất cả những gì cần nói mẹ đã nói hết rồi, con tự xem xét thế nào rồi làm đi. Nhưng dù con làm bất kì điều gì thì mẹ cũng phải lấy nó lại”
Nhan Từ Khuynh nhíu mày: “Mẹ đừng ép con.”
“Mẹ cũng không muốn ép con, bản thân con khiến mẹ quá thất vọng” Hôn nhân đã rối như một mớ bòng bong rồi, bà không muốn những người vô tội khác phải chịu thiệt thòi trong chuyện này.
“Tạm thời mẹ sẽ không lấy chiếc vòng đi, hai đứa cứ giữ nó cho cần thận rồi lân sau mẹ tới lấy”
Hoàng Ánh nói Nhan Từ Khuynh từ chối: “Mấy hồm nữa con trả lại cho mẹ sau.”
“Được thôi, thế thì con có thể về để gặp người đó”
“Mẹ!”
“Biết con không thích nghe nên mẹ sẽ không nói nữa, sau này mẹ sẽ không nhäc tới chuyện này nữa và chỉ làm theo cách của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-di-nua-anh-sai-roi/432315/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.