“Em có thấy không, anh thật lòng yêu em đấy”
Trước khi mất đi ý thức Nhan Từ Khuynh đã để lại câu nói đó.
Tiếng “ò í ò í” của xe cấp cứu bệnh viện cứ vang vọng bên tai cô mãi không dứt.
Nhan Từ Khuynh được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.
Dương Họa Y ngơ ngác như người mất hồn đứng đó như thể Nhan Từ Khuynh không hề ngã xuống trước mặt cô, anh vấn bình yên đứng ở nơi này.
Và nếu như từ đầu đến cuối bọn họ không hề tới nơi này dù chỉ là một phút thì hai người vẫn bình yên chẳng hề hấn gì ở Phong Linh Đàm, thoải mái sống những ngày tháng không có tự do chỉ biết ăn và uống.
Dù không hề có tự do nhưng nó vẫn tốt hơn là bị thường chứ…
Nhan Từ Khuynh, anh sợ em sẽ bị thương nên mới không trả lại sự tự do ấy cho em ư?
Hình như cô đã hiểu ra điều gì đó.
Cô lảo đảo nghiêng ngả muốn chạy xuống nhưng lại bị người nào đó giữ chặt tay.
“Băng bó vết thương trên cánh tay em đã rồi anh đưa em tới bệnh viện” Đó là Hạ Huy Thành.
Dương Họa Y bưồn bã tỉnh táo lại mới phát hiện ra cánh tay mình đã ma sát với vách tường.
lúc bị kéo nhảy lầu tạo thành vết thương trầy trụa khắp nơi.
Hạ Huy Thành kéo cô sáng một bên ngồi, nhờ nhân viên y tế đến xử lý miệng vết thương trên cánh tay lại cho cô.
Dương Họa Y như người chết lặng, cô không la đau dù chỉ là một tiếng, thậm chí trên mặt cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-di-nua-anh-sai-roi/432298/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.