Nhưng Nhan Từ Khuynh cũng có thể cảm nhận được sức sống của Dương Họa Y đều bị anh mài mòn đến mức hầu như không còn nữa.
Bàn tay anh đặt lên trần Dương Họa Y, lựa chọn thỏa hiệp: “Anh đi với em, sau này anh sẽ để em tự do nhưng em nhất định phải hứa với anh không thể rời đi, không thể yên lặng rời đi giống như ba năm trước đây.”
Dương Họa Y gật đầu, nụ cười vẫn miễn cưỡng như trước.
“Được”
Đã bắt đầu mất đi chính mình, ngay cả lấy được tự do cũng trở nên xa xỉ.
Nhưng tự do vốn không phải là thứ nên thuộc Về cô sao?
Tại sao cần phải mang ơn chứ?
Hạ Huy Thành đã đến trước Dương Họa Y và Nhan Từ Khuynh.
Anh ấy vẫn không có cách nào nhẫn tâm không quan tâm đến cô bé cùng anh ấy lớn lên từ nhỏ, luôn đi theo sau lưng mình gọi anh trai.
Mặc dù Hạ Lan Châu đã làm rất nhiều chuyện không nên làm.
“Lan Châu, em xuống đây đi, đừng làm bậy mà” Trên khuôn mặt dịu dàng của Hạ Huy Thành lộ ra vẻ nghiêm nghị hiếm thấy.
Anh ấy bước từng bước về phía cô ta rồi từ từ vươn tay ra.
Hạ Lan Châu để mặc anh ấy tiến gần về phía mình nhưng cô ta không có ý định đi xuống.
Lúc Hạ Huy Thành định giơ tay kéo cô ta lại thì cô ta mới bắt đầu phản ứng kịch liệt: “Anh đừng có đụng vào em.”
Vì né tránh cánh tay của Hạ Huy Thành nên cơ thể cô ta có hơi mất cân bằng, chao đảo như muốn ngã.
Hạ Huy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-di-nua-anh-sai-roi/432294/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.