“Âm!” Một tiếng, cửa lớn bị người khác đá văng.
Dương Nhã Tuyết có tật giật mình, cô ta hoảng hốt, miếng thủy tinh trong tay cũng rơi xuống đất.
Cứ tưởng là Nhan Từ Khuynh quay lại, cơ thể cô ta run lên, lập tức xoay người.
Người đàn ông Nhan Từ Khuynh này có thủ đoạn rất ác độc, trải qua chuyện lần trước, cô ta bất giác.
thấy sợ hãi.
Nhưng người kia lại không phải là Nhan Từ Khuynh mà lại là Hà Dĩ Phong.
Hà Dĩ Phong nhận được thông báo của Nhan Từ Khuynh thì chuẩn bị một chút rồi lập tức chạy đi.
Mí mắt anh ta cứ nhảy lên liên tục, cảm giác như có chuyện không tốt sắp xảy ra.
Trên đường đi đã vượt đèn đỏ không biết bao.
nhiêu lần, cố gắng chạy tới đây càng nhanh càng tốt.
May mà… May mà…
Hà Dĩ Phong đá văng Dương Nhã Tuyết ra, bế Dương Họa Y đang năm dưới đất lên.
Mí mắt Dương Họa Y bị bỏng sưng phù, máu trên trán lại chảy vào trong mắt nên không nhìn rõ người trước mắt là ai, cô bám lấy Hà Dĩ Phong, khế gọi: “Nhan Từ Khuynh, anh về rồi sao, là anh về đúng không?”
Trong lòng Hà Dĩ Phong cũng thấy bực bội lắm, nhưng anh ta vẫn ôn tồn giải thích: “Không phải Nhan Từ Khuynh, tôi là Hà Dĩ Phong, Nhan Từ Khuynh bảo tôi tới chăm sóc cho em”
Dương Họa Y không tin, cô ngẩng mặt lên, cố gẳng nhìn rõ người đang ôm mình.
€ô còn chưa kịp thấy rõ thì sắc mặt Hà Dĩ Phong đã thay đổi.
Vốn Hà Dĩ Phong cứ nghĩ Dương Nhã Tuyết và Dương Họa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-di-nua-anh-sai-roi/432192/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.