Dương Họa Y kinh sợ: “Mẹ, mẹ biết mẹ đang nói gì không?”
“Mẹ biết, đương nhiên là mẹ biết mình đang nói gì, nhưng mẹ thật sự không còn cách nào.
khác cả, mẹ không nỡ để em con biến thành bộ dạng bây giờ. Tự kỉ cũng là bệnh, sẽ chết người!
Bây giờ có bao nhiêu người chết vì bệnh tự kỉ chứ, mẹ sợ con gái mẹ bỗng nhiên nói mất là mất luôn”
“Mẹ, chuyện này quá hoang đường, con không làm được. Con xin mẹ đừng ép con, mẹ à”
Dương Họa Y gọi tiếng mẹ cũng có vẻ gian nan, nào có người mẹ nào lại nói với con gái mình những điều như vậy?
“Không phải mẹ muốn con nhường cậu Nhan lại mà chỉ chia cho em gái con một chút là được.
“Xin lỗi mẹ, con ăn no rồi, con đi trước đây.”
Những lời bà nói làm cho đầu óc của Dương Họa Y ong ong.
Muốn mình chia chồng cho Nhã Tuyết?
Hai chị em cùng hầu một chồng à?
Chuyện này thật quá hoang đường, mà cũng vô cùng đáng sợ.
“Họa Y, con cũng biết là mẹ thương con nhất, mẹ xin con, con đồng ý với mẹ lần này có được không? Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên mẹ cầu xin con mà”
Viên Vũ thương Dương Nhã Tuyết nhất, Dương Nhã Tuyết là miếng thịt trên người bà.
Cho nên bà chỉ có thể khuyên Dương Họa Y, dù gì cô cũng không phải là con ruột, chỉ mong cô có thể nghe lời bà mà thôi.
Mặc dù Dương Họa Y không phải là con ruột của bà, nhưng từ nhỏ bà đã nuôi cô như con mình, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-di-nua-anh-sai-roi/432180/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.