Bà Trần quỳ gối trước mặt Hoàng Ánh: “Thật xin lỗi, bà chủ, là tôi không làm tốt.”
“Bà đứng lên đi, chuyện này không trách bà được.” Hoàng Ánh dừng một chút, lại hỏi: “Đúng rồi, Quân nói thế nào?”
“Mợ chủ bảo sau này tôi đừng đến trang viên Lệ Thủy nữa, cậu chủ nhìn thấy mợ chủ như thế, cũng nói sau này không muốn thấy tôi ở nhà họ Nhan nữa. Bà chủ, sau này tôi không thể ở cùng bà nữa rồi.”
“Bà đừng lo lắng, hãy cứ ở lại nhà họ Nhan đi, chuyện này tôi sẽ nói với Quân.”
“Đừng! Bà chủ, tôi van xin bà, đừng nói gì cả. Tôi tình nguyện rời khỏi nhà họ Lâm, cũng không muốn con gái tôi chịu một chút tổn thương nào.”
Hoàng Ánh thấy bà Trần có ý muốn đi cũng không có ngăn cản.
Lúc bà ta thu dọn đồ đạc đi khỏi nhà họ Lâm, còn cố ý lái xe tiễn bà một đoạn đường. Mặt khác, còn cho bà thêm một bao lì xì thật dày.
Nhìn xe chờ bà Trần đi xa, Hoàng Ánh ôm hai tay mình, thất vọng tự hỏi mình: “Chẳng lẽ, mình đã nhìn lầm con bé sao?”
Bà vẫn cho là Dương Họa Y là đứa bé đơn thuần hiền lành. Dù có xảy ra quan hệ với Hạ Huy Thành cũng là tình cũ khó quên, không hề có ý đồ xấu nào khác.
Nhưng mà người hiền lành sao có thể nói ra những lời độc ác đến như thế?
Sau khi bà Trần đi, Hoàng Ánh vẫn luôn chờ con trai đến nói chuyện với bà.
Kết quả Nhan Từ Khuynh vẫn không hề có hành động gì, vẫn là bà nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-di-nua-anh-sai-roi/432150/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.