Sau khi xuống xe, mười ngón tay của Nhan Từ Khuynh đan chặt lấy tay của Dương Họa Y, khi đến cổng, anh đưa tay kia lên bấm mật mã chuẩn bị mở cửa.
Trên kệ giày để ở cửa có một đôi giày da nữ cỡ tuổi trung niên, lông mày Dương Họa Y nhíu lại: “Hình như bà Trần tới.”
Bà Trần là người hầu già ở nhà họ Lâm, đã trông coi Nhan Từ Khuynh từ nhỏ đến lớn.
Bởi vì Nhan Từ Khuynh có bệnh thích sạch sẽ, không thích bảo mẫu cùng ở chỗ này phục dịch bọn họ, càng không thích người lạ đụng đến đồ đạc của anh.
Cho nên bình thường, trang viên Lệ Thủy này đều do bà Trần thừa dịp cuối tuần bọn họ được nghỉ mới đến quét dọn.
Nhưng hôm nay không phải là cuối tuần.
Dương Họa Y cảm thấy kì lạ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, cô đổi đôi giày cao gót rồi đi về phía phòng ngủ.
Nhan Từ Khuynh ôm cô vào ngực, không cho cô cách mình quá xa: “Chờ anh đi với.”
Dương Họa Y cảm thấy buồn cười: “Đã đến nhà rồi, em không đợi anh, anh sẽ không tìm được em sao?”
Dáng vẻ bây giờ của anh, giống như là đứa nhỏ dính lấy người khác vậy.
Vẻ mặt anh trầm xuống: “Sợ không tìm thấy trái tim của em.”
Bắt đầu từ khoảnh khắc biết được Dương Họa Y gặp Hạ Huy Thành, anh đã cảm thấy sợ hãi.
Bây giờ cũng đúng lúc bọn họ đang chiến tranh lạnh, Hạ Huy Thành lại là người dịu dàng, thừa lúc vắng mà chen vào là chuyện rất đơn giản.
Dù cho Dương Họa Y vẫn còn bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-di-nua-anh-sai-roi/432144/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.