Trong lòng Dương Nhã Tuyết bỗng chốc hiểu rõ. Cô ta còn nào đám tự làm mình mất mặt mà đi ngồi ở ghế phó lái nữa cơ chứ.
Vừa đúng lúc cửa xe đang được Dương Họa Y kéo ra, cô ta liền thuận thế chui vào phía sau.
Lúc về tới trang viên Lệ Thủy rồi, Dương Nhã Tuyết tự mình chọn một gian phòng cho khách để ở.
Cô ta để đồ xuống, tận hưởng căn phòng chỉ thuộc về mỗi mình cô ta. Một ngày đen đủi như thế cuối cùng cũng có được một chút một tí cái gì đó được thỏa lòng.
Nằm ngửa trên chiếc giường rộng lớn mềm mại, sự buồn ngủ cũng ùn ùn kéo đến, cái cảm giác này thật sự là tuyệt vời đến mức không thể tả được.
Cô lôi điện thoại ra, uốn éo tạo dáng, tự chụp mấy tấm ảnh, đăng lên mạng xã hội kèm theo dòng trạng thái: “Giường nhà anh rể thật là thoải mái quá đi!”
Không tới một lúc sau, bên dưới đã có rất nhiều bình luận.
“Anh rể của cô là Nhan Từ Khuynh à? Trời ạ, cô đang ở trong nhà anh rể cô à?”
“Lại chém gió rồi, ai mà chả biết quan hệ anh rể.
với nhà cô thật ra là rất không hòa thuận. Cô làm sao.
mà vào được nhà anh rể cố cơ chứ!”
“Hâm mộ quá đi. mất, trời 0i Đó là nhà,của Nhan Từ Khuynh đói”
“Chúng ta đến cả cơ hội gặp mặt Nhan Từ Khuynh cũng không có. Cô ấy lại có thể ngủ trên giường nhà anh ấy.
Hức hức hức! Đúng là giữa người với người mà số phận lại khác biệt đến như thế!”
Những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-di-nua-anh-sai-roi/432073/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.