Vì trong người Viên Vũ không khỏe nên trước đây khi ở nhà, cô vẫn thường đấm vai cho mẹ.
“Đỡ rồi, thoải mái hơn nhiều rồi. Con không cần bóp cho mẹ nữa đâu. Ngồi xuống đây nghỉ ngơi một lát đi.“ Viên Vũ đau lòng cho cô, muốn cô dừng tay lại.
“Không sao đâu mẹ, bây giờ con không thể ngày nào cũng ở bên cạnh bầu bạn với mẹ, khó lắm mới về được một lần. Nên phải đấm bù hết những lần con vẫn chưa đấm vai cho mẹ chứ”
“Đứa bé ngốc này.’ Nước mắt của Viên Vũ chảy xuống, vừa nói là lại muốn khóc.
“Mẹ, mẹ còn thích khóc hơn cả con nữa.”
Viên Vũ bị câu nói này của Dương Họa Y chọc cho dở khóc dở cười.
Hai mẹ con đang cười đùa vui vẻ thì đột nhiên cửa phòng bị tông vào. Dương Nhã Tuyết giận đến đỏ mắt, xông xông đi vào: “Con đã muối mặt muốn chết rồi, hai người còn ở đây cười vui vẻ đến vậy. Rốt cuộc, hai người có xem con là người nhà không vậy?”
Dương Nhật Lỉnh rút vài tờ khăn giấy ở trên bàn, đưa qua cho cô ta: “Nhã Tuyết bị sao vậy?”
Dương Nhã Tuyết vứt tờ khăn giấy xuống đất: “Em không cần chị giả vờ tốt bụng.”
Dương Họa Y đã quen với tính tình thất thường của em gái từ lâu, cô khom người chuẩn bị nhặt tờ khăn giấy rớt dưới đất lên.
Nhưng Dương Nhã Tuyết lại giãm một phát lên.
Cô ta dẫm mạnh, cái giẫm ấy lại đúng lúc rơi lên mu bàn tay của Dương Họa Y, nặng nề nghiền xuống.
Dương Họa Y bị đau nên kêu lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-di-nua-anh-sai-roi/432053/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.