Nhan Từ Khuynh nhận ra vẻ mệt mỏi của cô, trực tiếp đưa tay kéo Dương Họa Y ra khỏi ghế sô pha vào lồng ngực mình: “Cô ấy ngồi máy bay suốt một ngày, rất mệt mỏi, anh mang cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước.”
Nhan Từ Khuynh cũng không nhìn Dương Họa Y mà trực tiếp ôm Dương Họa Y đi vào phòng của cô.
Lần trước Nhan Từ Khuynh không chỉ vào thăm phòng của cô mà còn đã ngủ lại đây, lần này Nhan Từ Khuynh đến đã là ngựa quen đường cũ.
“Thả tôi xuống, tôi không có mệt như vậy, vẫn còn hơi sức để đi mấy bước.”
“Không thả.” Anh thích ôm cô.
Phòng ngủ của Dương Họa Y không khóa, anh chỉ cần đẩy cửa là có thể đi vào.
Nhưng căn phòng này lại hoàn toàn không giống với lần trước, nó trống không giống như vừa bị ai đó cố ý dọn dẹp, không còn thứ gì.
Trên giường, ngoại trừ ra trải giường ra thì chỉ có một tấm thảm nhung đã được gấp gọn, ngay cả chăn mền cũng đều đã được dọn dẹp.
Hai người đều ngây người ra, Nhan Từ Khuynh thả cô lên trên giường: “Cô nằm đây nghỉ ngơi một lúc đi, chờ cơm nước xong xuôi tôi sẽ gọi.”
Cô không muốn ngủ: “Không có chăn bông, ngủ lạnh lắm.”
Anh cũng cởi giày ra, nằm vật xuống bên cạnh cô, cởi cúc áo khoác ra rồi vững vàng ôm chặt cô vào trong ngực mình, sau đó anh kéo chăn lông đắp lên: “Tôi ôm cô thì sẽ hết lạnh.”
Nhiệt độ cơ thể của Nhan Từ Khuynh rất cao, giống như một cái lò sưởi.
Dương Họa Y không kiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-di-nua-anh-sai-roi/432049/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.