“Chị dễ bị bệnh lắm hả?” Dương Minh Nguyệt độc thoại, lo lắng một lúc lâu, lấy một cái bùa hộ mệnh nhỏ từ trong túi ra: “Cái này cho chị, lúc em về quê xin ở trong miếu. Mặc dù thành phố của chúng em ở đó khá nhỏ nhưng cái Miếu đó rất linh, rất nhiều người nghe danh mà đi đến, mà em lại rất thành tâm xin bùa, ây, cho chị, hi vọng có thể mang lại vận may cho chị.”
Dương Họa Y không từ chối, nhận lấy: “Cảm ơn em, vậy chị mời em ăn cơm nhé.”
Da mặt Dương Minh Nguyệt mỏng, lúc đầu muốn từ chối, thế nhưng bụng lại vang lên một tiếng không đúng lúc.
“Ục ục ục.”
Dương Họa Y cười khẽ: “Đi thôi, em xem, bụng của em đã nhận lời thay em rồi.”
Gương mặt Dương Minh Nguyệt đỏ rực, càng xấu hổ hơn.
Dương Họa Y chọn một nhà hàng gần ở tầng dưới công ty.
Dương Minh Nguyệt dừng lại trước cổng, kéo tay Dương Họa Y, nhỏ giọng nói: “Chỗ này rất đắt.”
“Không sao đâu, chị mời em, em cũng đã cho chị vật quý như vậy.”
Dương Minh Nguyệt khoát tay liên tục, vội vàng giải thích: “Cái kia không đáng bao nhiêu tiền, nhưng ăn cơm ở chỗ này đáng tiền, tiền bữa ăn của một người liền có thể mua được mấy cái bùa hộ mệnh rồi.”
“Nhưng mà tình nghĩa là vô giá.” Dương Họa Y vẫn kéo Dương Minh Nguyệt đi vào.
Dương Minh Nguyệt chưa từng vào nhà hàng như thế này, lộ ra vẻ gượng gạo vô cùng.
Dương Họa Y trông thấy bộ dạng này của cô mới hơi hối hận, cô hẳn nên chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-di-nua-anh-sai-roi/432014/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.