Không biết lúc này trong lòng anh ta lại dâng lên cảm xúc gì, trước khi cửa thang máy hoàn toàn khép chặt lại vội vàng ấn vào nút bên cạnh, cửa thang máy lần thứ hai mở ra, bản thân Hà Dĩ Phong liền nhanh chóng đi vào trong.
“Quên đi quên đi, nhìn em thành ra thế này thật đúng là làm cho tôi không yên tâm chút nào, tôi tiễn em một đoạn vậy.”
Trong lòng Hà Dĩ Phong rối rắm không thôi, cứ đứng bên cạnh Dương Họa Y lắm bầm không ngừng: ” y không được không được, tôi vẫn nên đưa em về nhà, nếu trên đường em lại xảy ra chuyện gì thì đều là lỗi của tôi mất.
Anh ta lảm nhảm không ngừng nhưng lại cố tình không đề cập tới chuyện của Nhan Từ Khuynh, vẫn luôn phiền phức cằn nhằn dặn dò cô phải cần thận, sợ cô gặp phải chuyện không may.
Dương Họa Y không kìm lòng nổi, ngồi xồm trong thang máy khóc nấc lên, dáng vẻ tội nghiệp của cô chẳng khác gì một đứa trẻ bị người khác cướp đi món đồ mà nó yêu thích.
Từ nhỏ đến lớn Hà Dĩ Phong chưa từng gặp qua người phụ nữ nào khóc đến thương tâm như vậy, tay chân anh luống cuống muốn kéo cô đứng lên, sau cùng lại nghĩ dù gì hiện tại cô vẫn là vợ của Nhan Từ Khuynh, nếu như mình động tay động chân quá mức lại có vẻ không được thích hợp.
Bây giờ làm cách nào cũng không ồn, Hà Dĩ Phong chỉ đành đứng bên cạnh trưng ra một bộ mặt lạnh lùng.
Anh ta cũng thật lòng không còn cách nào khác, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-di-nua-anh-sai-roi/431957/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.