Chương trước
Chương sau
Hôm nay Lưu Ly mặc một bộ quần áo ngay ngắn đậm chất công sở, có vẻ như lúc này cô ta đang sắp xếp lại đống tài liệu lộn xộn cho Nhan Từ Khuynh. Vậy mà, không ngờ tới cô ta lại đột nhiên bị treo chân, thế là trực tiếp ngồi lên đùi Nhan Từ Khuynh.
Đúng vào lúc này, Dương Họa Y bị Hà Dĩ Phong đẩy vào trong phòng, vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng bộ ngực đẫy đà của Lưu Ly đang dán chặt lên cánh tay của Nhan Từ Khuynh, hơn nữa cô ta còn đang ngồi trên đùi anh.
Lưu Ly không ngờ tới sẽ có người xông thẳng vào văn phòng tổng giám đốc thế này, vẻ mặt cô ta lập tức trở nên lạnh lùng, nhìn Hạ Họa Y bằng đôi mắt tràn ngập sự tức giận, nghiến răng ngiến lợi nói như thể muốn cắn nát răng bạc: “Dương Họa Y!
Cô có biết xấu hổ hay không hả, có ai không gõ cửa mà đã lao vào giống cô không!”
Hạ Họa Y âm thầm nghĩ, có làm gì thì người nên cảm thấy xấu hổ là cô ta mới đúng chứ, giữa ban ngày ban mặt mà dám “vụng trộm” ở trong văn phòng làm việc.
Thế nhưng, ngoài miệng Dương Họa Y lại chột dạ nói: “Thật ngại quá, tôi không biết hai người ở trong này “bận rộn”, vậy hai người cứ tiếp tục đi, tôi chờ một lát nữa rồi quay lại sau.” Dương Họa Y phản xạ có điều kiện mà đưa tay lên che mắt, nói xong thì nhanh chóng xoay người định kéo cửa ra tránh mặt một lúc.
Nhưng Hạ Họa Y cố gắng kéo một lúc lâu mà nó vẫn nằm im lìm không nhúc nhích một xíu nào, cô chợt nhạn ra sức của mình không thể kéo nồi cái cửa này.
Không khí trong văn phòng tổng giám đốc vừa bị đè nén vừa mang theo mùi vị đê mê. Sau một lúc cô gắng trong vô vọng, Dương Họa Y đành phải từ bỏ giãy dụa, cô lặng lẽ xoay người lại, khuôn mặt đối diện với Nhan Từ Khuynh nhưng ánh mắt lại nhìn xuống mũi chân.
Dương Họa Y cũng không nghĩ đến bỗng nhiên tên Hà Dĩ Phong kia lại đẩy mình vào trong, hơn nữa còn đóng cửa lại một cách lưu loát dứt khoát như thế.
Hà Dĩ Phong ơi Hà Dĩ Phong, tôi thật sự bị cậu hại chết rồi.
Dương Họa Y chỉ biết cười gượng hai tiếng, xấu hổ đến mức nói không ra lời.
Nhan Từ Khuynh lại nặng nề lên tiếng, tròng mắt đen sâu thăm thẳm như vách núi nhìn chằm chằm cô: “Cô đến đây làm gì, tôi đã nói rồi, tôi đồng ý li dị, chẳng lẽ… Cô đến đây tìm tôi là để ký tên?” Anh nói xong rồi nở nụ cười tràn đầy sự mỉa mai.
Nếu cô đã dám đến đây, thì chắc chắc là đã chuẩn bị kỹ càng. Dương Họa Y nghe anh nói vậy cũng không thấy lúng túng, chẳng qua chỉ cảm thấy bản thân mình xui xẻo mà thôi.
Vì sao cô đi đến đâu cũng gặp phải Lưu Ly?
Bởi vì có Lưu Ly ở đây, nên Dương Họa Y thực sự không biết phải nói chuyên như thế nào. Nếu không, bị Nhan Từ Khuynh sỉ nhục thì không nói làm gì, nhưng sau đó còn bị Lưu Ly khinh thường nữa.
Vậy thì mặt mũi của cô sẽ bị ném đến biển Thái Bình Dương mất…
Trên mặt Lưu Ly là nụ cười lạnh, nhưng cô ta không hề lên tiếng. Không những vậy, cô ta còn ra oai dán cả nửa người trên vào lồng ngực của Nhan Từ Khuynh.
Cạnh tượng này khiến Dương Họa Y phải dụi mắt liên tục bởi vì nó thật sự quá cay mắt. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy có kẻ thứ ba nào bị bắt gặp vụng trộm mà còn có thể đúng lý hợp tình như thế.
Nhan Từ Khuynh thấy Dương Họa Y vẫn không nói gì thì đôi môi hiện lên nụ cười trào phúng: “Cô không có lời gì để nói thì đi ra ngoài đi.”
Lúc này Dương Họa Y mới ngầng đầu lên, mắt đối mắt nhìn Nhan Từ Khuynh, vội vàng nói chuyện: “Có, có chuyện mà.”
Lúc nói lời này, Nhan Từ Khuynh vẫn duy trì tư thế cũ, sừng sững không động đậy như một đỉnh núi cao vời vợi: “Nói.”
“Nhưng mà, hiện tại có vẻ không tiện lắm…“ Dương Họa Y rối rắm lên tiếng: “Anh có thể cho tôi năm phút được không, trước Cô… là để ký tên à?
tiên anh buông Lưu Ly ra một lát đã, đợi lát nữa lại gọi cô ấy quay lại rồi tiếp tục ôm…
Hoặc là nằm cũng được.”
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt của Nhan Từ Khuynh càng trở nên khó coi: “Cô cút ra ngoài.”
“Tôi cũng biết đề nghị này của mình có chút không hợp lý, nhưng mà…” Cô thật sự không thề mất hết thể diện ngay ở trước mặt Lưu Ly được. . truyện kiếm hiệp hay
Ngay sau đó, một chồng tài liệu bị hất đến bên cạnh chân Dương Họa Y, giọng nói của Nhan Từ Khuynh tràn đầy u ám: “Tôi nói lại lần cuối cùng, cút ra ngoài.”
Đây là lần đầu tiên Dương Họa Y nhìn thấy anh như vậy, cô lập tức bị dọa đến mức ngây người, nhưng cô cũng nhan chóng lấy lại tinh thần và không do dự xoay người muốn mở cửa. Mà Dương Họa Y không hề hay biết rằng, vào giây phút cô xoay người đó, trong ánh mặt của Nhan Từ Khuynh có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
“Ô, cô Dương lá ngọc cành vàng của chúng ta mảnh mai đến mức không mở nổi cái cửa hay sao?”
Dương Họa Y tức đến mức gần như muốn bật khóc, cô bị kẻ thứ ba dồn ép đến mức này thì cũng quá mất mặt rồi: “Tôi, tôi thật sự không mở được cửa…”
“Dương Họa Y, tôi cho cô ba giây cuối cùng, nếu như cô vẫn không ra ngoài…”
Vậy thì cũng đừng ra nữa.
Nhan Từ Khuynh đầy Lưu Ly ra, đứng lên rồi đi đến phía sau Dương Họa Y, gắt gao nhìn chằm chằm gáy của cô.
Lưu Ly bỗng nhiên bị đầy ra thì rất tức giận, cô ta căm giận chửi bới Dương Họa Y: “Cô Dương lá ngọc cành vàng mà không đi làm diễn viên thì đúng là đáng tiếc. Kỹ thuật diễn cảnh không mở nồi cửa này thật sự là tuyệt vời. Cô không muốn đi thì cứ việc nói thẳng, giả vờ giả vịt cho ai xem chứ.”
ý tên à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.