Phút chốc, Dương Họa Y đỏ ửng từ đầu đến chân.
Anh… Sao anh lại thốt ra được những lời như thế.
Nhan Từ Khuynh nhấc eo Dương Họa Y lên, tay kia xé quần áo trên người cô xuống. Cơ thể rắn chắn của phái nam đè lên vóc người nhỏ nhắn: “Mắc cỡ rồi hả? Nhưng bây giờ em là vợ tôi, vợ chồng làm chuyện này với nhau là lẽ hiển nhiên thôi mà.”
Tiếng cười thêm chút sự mỉa mai: “Vả lại, ba năm trước chính em đã bỏ thuốc để lên giường với tôi kia mà? Giờ lại giả làm người con gái trong trắng làm chỉ thế.”
“Tôi không hề bỏ thuốc!” Dương Họa Y trợn tròn hai mắt lên nhìn anh.
Cô nhận được cuộc điện thoại nên mới chạy đến đó tìm cha Dường, trời xui đất khiến thế nào lại bị anh kéo vào phòng như thế…
“Chuyện qua lâu lắm rồi, giờ nhắc lại chắc cũng không điều tra ra gì nữa. Em thích nói vậy thì cứ nói đi.” Nhan Từ Khuynh xoa hai gò má hồng mềm mại, anh nở nụ cười.
“Tôi thể với trời.”
“Thế thì không có đi.” Bây giờ anh không muốn bàn đến món nợ từ thời xa xưa đó nữa, chẳng có gì lọt vào tai anh được đâu. Giờ phút này trong mắt anh chỉ còn cơ thể trắng như tuyết của cô gái nhỏ, cảm giác mịn màng anh đang xoa nắn như liều thuốc gây nghiện khiến Nhan Từ Khuynh bay bỗng không cách nào dứt ra.
“Tôi không có… Ưm…” Lời phản bác bị Nhan Từ Khuynh nuốt vào bụng, môi mỏng đã ngăn hết tất cả mọi thứ cô định tuôn ra.
Cơ thể anh nóng bừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dung-di-nua-anh-sai-roi/431882/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.