- Em không thấy khỏe sao?
Hắn lo lắng hỏi, gương mặt cô có chút biến sắc, càng ngày càng xanh xao hơn.
Cô chỉ khẽ lắc đầu, lần đầu ra mắt ba mẹ chồng mà cứ ọe lên ọe xuống thật mất mặt quá mà.
Ánh mắt bà Ngọc Lan bỗng sáng rực lên.
- Con dâu, tháng này con đã đến chưa!
- Dạ chưa.
Yên Yên nhẹ nhàng lắc đầu.
- Vậy trễ mấy tuần rồi.
Cô lẩm bẩm suy nghĩ một hồi.
- Hình như lâu rồi, con cũng không nhớ rõ nữa, chắc là 2, 3 tuần gì đó.
- Vậy là đúng rồi!
Ngọc Lan cười tủm tỉm, khiến hắn không hiểu gì hết.
- Đúng cái gì vậy mẹ?
Bà đứng phắt dậy, rồi kéo cô lên lầu.
- Theo mẹ...
Cô bị kéo bất ngờ, không biết sao trăng gì cũng gật đầu đi theo, để lại hắn ngơ ngác, ông Hùng thì mỉm cười như đã biết trước được điều gì rồi.
...
-----
- Con dâu ơi xong chưa?
Cánh cửa toilet mở ra.
- Sao rồi, đưa mẹ xem.
Bà giựt lấy cái gì đó trên tay cô, nhìn một hồi rồi cười tủm tỉm.
- Nhìn này là 2 vạch, là 2 vạch đó.
Bà hét lên sung sướng, cuối cùng thì mong ước của bà cũng thành hiện thực.
- Sao chứ... Vậy có nghĩa là...
Cô hơi ngập ngừng, không biết điều mình đang nghĩ trong đầu có giống bà không.
- Con có bảo bối rồi chứ sao?
...
- Thật...Thật hả mẹ!
Cô hơi sựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dong-phong-nao/2999030/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.