Cô xấu hổ, cúi đầu ăn ngấu nghiến đến nổi bị sặc.
Hắn đứng từ xa nhìn tới cười mỉm, chọc quê cô.
Cái tên này, dám cười tôi sao?
Cô uống hớp nước, lại bị sặc.
- khụ Khụ...
Chắc chết mất thôi, mình đang bối rối gì đây hả? Yên Yên tỉnh lại đi! Đừng để tên ác ma đó đánh gục.
Cô lấy lại bình tĩnh, nhếch môi lại khiêu khích hắn.
Hửm~
Cái gì kia? Nói mình không được tiếp xúc đàn ông còn hắn thì có hả?
Còn người phụ nữ kia, ẻo lả chẳng khác gì rắn cả.
Gì vậy, cọ ngực rồi sao? ha ha ha! Nực cười... Phụ nữ ngực to thường não teo...
Như tôi nè, cũng không gọi là to lắm, nhưng đủ dùng được rồi...
Sao anh ta còn chưa đẩy cô ta ra nhỉ? Cái tên này...đêm nay đừng hòng mà vào nhà...
Cô tự đấu khẩu với chính mình.
Cô đâm mạnh con dao và nĩa xuống bàn... đây là cảm giác gì chứ...thật bực bội mà.
Ha ha cô bị điên rồi! Chắc lây từ hắn chứ đâu!
Đang còn mải tranh cãi với chính mình thì một giọng nói trầm thầm vang lên.
- Tiểu thư, cô đi một mình sao.
Ôi trời ơi! Đẹp trai quá! Anh ta là con lai hay sao mà nhìn đẹp trai quá đi! Nước da trắng quá thật giống tiểu mĩ thụ à nha...
- À vâng, tôi đi một mình.
Cô nhẹ nhàng trả lời.
Anh ta nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ của cô lên, hôn nhẹ vào nó, làm cô cảm thấy hơi đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dong-phong-nao/2998994/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.