- Anh ngủ chung giường với em cũng được mà.
- Không được, giường của tôi nhỏ lắm. Không đủ cho hai người đâu.
Hắn trầm ngâm suy nghĩ một hồi.
- Vậy để anh ngủ dưới sàn, em ngủ trên giường, tránh có kẻ xấu lẻn vào làm hại em.
- Anh mới là kẻ nguy hiểm nhất ở đây đó. Nếu anh muốn ngủ dưới sàn cũng được, chăn nệm ở trong tủ đó. Tự mà đi lấy, tôi không hầu hạ đâu nha.
Hắn từ nhỏ có kẻ hầu người hạ quen rồi, giờ tự nhiên lại phải tự làm những chuyện này, thật mất mặt quá.
Cô thấy hắn không vừa ý, liền cất giọng nói.
- Nếu anh không hài lòng thì có thể về nhà của anh đấy, ở đó có kẻ hầu người hạ, họ sẽ không để anh làm những việc này đâu.
Cô nằm xuống nhắm mắt lại, hắn mà còn ở lại đây thêm 1 giây phút nào nữa thì sẽ lại thêm 1 giây phút nguy hiểm đối với cô.
Quả thật rất nguy hiểm.
Cô khẽ liếc nhìn hắn.
Hắn ngủ chưa.
Bóng đêm tĩnh mịch, ánh đèn mập mờ rọi thẳng vào người đàn ông to lớn kia, hắn thật đẹp trai, ngũ quan cân đối, hàng lông mi đen láy, đôi môi mỏng quyến rũ, chả trách bao nhiêu thiếu nữ đổ gục vì hắn.
- Nhớ hơi của anh không ngủ được sao.
Hắn ta mở mắt nhìn cô.
- Gì chứ...ai thèm...
Cô xấu hổ, quay đầu lại, trùm chăn kín mít, mặt cô lại đỏ nữa rồi, trái tim sao lại đập mạnh vậy.
Hắn đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-dong-phong-nao/2998987/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.