Thế là cô đã chính thức thức thành nhân viên của GM rồi sao? Cô vẫn không tin cho lắm. Vừa đi bộ về nhà, cô vừa suy nghĩ, do khoảng cách từ nhà đến công ty không xa lắm, chỉ mất 15p đi bộ thôi, nên cô quyết định sẽ đi bộ đi làm, vừa tăng cường sức khỏe vừa ngắm cảnh vật trên đường, thật là thư thái.
Cô vừa vui vẻ, vừa tươi cười đi về nhà mà chẳng biết phía sau vẫn là chiếc xe màu đen kia, vẫn luôn đi theo mình. Nam nhân ngồi trong xe vẫn luôn chăm chú ngắm nhìn cô, từng cái vuốt tóc, ánh mắt nhìn đường phố của cô, từng bước chân vui vẻ đi trên đường đều được người này thu vào mắt không bỏ xót một thứ gì.
Than máy mở ra cô bước vào bên trong, cửa than máy đang chuẩn bị đóng lại thì một canh tay đã chen vào. Cửa than máy lại phải một lần nữa mở ra, một nam nhân bước vào. Khí chất anh ta bất phàm vô cùng, dáng người cao tầm mét 85, gương mặt đẹp như tạc tượng, sóng mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào, da tuy trắng nhưng lại trông rất mạnh mẽ, đôi mắt sắt bén nhưng lại mang theo nét buồn.
Đó chính là hắn Trình Minh Phong người con trai cả đời này cô cũng không thể quên được. Tại sao hắn lại ở đây chứ? Chẳng lẽ tìm cô đòi tiền ăn mấy tháng ở nhà hắn à? Chắc là không đâu. Hay là tới để đe dọa cô? Chắc cũng không phải đâu? Cô vừa hỏi vừa trả lời đến nổi hắn đã bấm than máy lên tầng rồi cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-doi-anh/252689/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.