1 tuần sau
" Đình Đình, con phải đi thật sao?" Trình phu nhân luyến tiếc nhìn cô.
" Dạ thưa phu nhân. Khi nào rảnh con sẽ về thăm người mà, người đừng lo lắng " cô nắm lấy tay Trình phu nhân, ôn nhu nhìn bà. Cô cũng rất thương yêu bà, ngoài mẹ cô ra chắc có lẽ phu nhân là người thương yêu cô nhất, cô cũng không muốn xa bà tí nào nhưng nếu không làm vậy sẽ rất nguy hiểm cho tính mạng của bà. Khuê Mễ, không biết có thể làm được những chuyện kinh hoàng nào nữa.
" Con gái ngoan, để ta kêu Minh Phong đưa con đi"
" Dạ không cần phiền vậy đâu ạ"
" Con bé này, phiền cái gì, thằng đó rảnh mà" nói rồi bà đi lên lầu kêu hắn xuống. Bà đi được một lúc thì cũng bước xuống nhà, phía sau bà vẫn là thân ảnh cao to, đẹp hoàn hảo kia. Nhưng có điều nhìn sắc mặt hắn không được tốt lắm, cô mím môi cố gắng tỏ ra vui vẻ nói.
" Cảm ơn anh đã có lòng "
Hừ, cô gái này cũng quên nhanh quá rồi đấ. Hắn và cô xa cách như vậy sao? Nghĩ đến đây hắn bỗng bực bội hẳn, mạnh tay kéo hành lý cô ra xe.
" Ơ cái thằng này, cái thái độ gì vậy?" Trình phu nhân nhăng mặt nhìn hắn đang kéo vali bước ra ngoài.
" Dạ không sao đâu phu nhân, cháu đi đây ạ " dù sao cô cũng đã quen với thái độ tức giận này của hắn rồi.
"Ừm nhớ về thăm ta đấy nhé" phu nhân vẫy tay nhìn theo bóng cô
" Dạ vâng"
__Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-doi-anh/252685/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.