Hoàng Ân uống thêm vài chai, nhìn đồng hồ thấy cũng hơn 10 giờ nên muốn về, vì mai anh còn dậy sớm chở vợ đi Đà Lạt. Khoa và đám bạn cũng về luôn, không có chủ xị thì cũng hết vui. Khoa lên tiếng:
- Ân, mày chở Vân về đi. Con gái đi grap khuya cũng nguy hiểm.
Hoàng Ân đang tính tiền, nghe bạn nói, mặt anh khinh khỉnh, đưa thẻ visa cho em phục vụ, nhìn Khoa, rồi nhìn tới Vân. Cô nàng ngồi đó, bẽn lẽn như chờ đợi anh. Đột nhiên Hoàng Ân cảm thấy cuộc họp mặt hôm nay cố ý thì phải. Tay trái anh gác lên thành ghế nhịp nhịp như suy nghĩ gì đó, nhàn nhạt lên tiếng:
- Tao đưa về lỡ chồng người ta thấy thì không nên.
- Mày khỏi lo đi, Vân li dị lâu rồi.
- Vậy sao?
Thấy thái độ của Hoàng Ân, Vân tỏ ra vẻ ủy khuất, nói với Khoa.
- Thôi, mình tự về được, không sao đâu. Đi grap cũng an toàn mà.
- Cẩn tắc vô áy náy. Thôi nó không đưa thì Khoa đưa Vân về
- Đâu có thuận đường, nhà Khoa ở quận 12, Vân ở quận 10 mà.
- "Để tôi đưa Vân về". Hoàng Ân lên tiếng.
- Vậy tốt quá, em cảm ơn.
- " Hay chưa, xưng với nó thì anh em ngọt sớt luôn." Khoa lên tiếng.
- À, thói quen thôi.
Hoàng Ân nhận lại thẻ visa, cũng không thèm ngó đám bạn, mà đi thẳng ra thang máy. Vân lặng lẽ xách giỏ chạy theo sau. Lúc này, Việt mới lên tiếng.
- Ê Khoa, tao thấy mày làm vậy không được nha. Thằng Ân nó mới cưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-cho-anh-xin-loi/112213/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.