Sáng sớm ngày thứ sáu,mặc kệ Tô Nhạc không muốn ngày này tới đến mức nào thì nó vẫn cứ tới.
Cô giương mắt nhìn quầnáo, váy vóc đủ loại kiểu dáng trên giường, cảm thấy cái nào cũng không phù hợp,tuy cô không muốn thừa nhận mình đang căng thẳng, nhưng sự thật chính là nhưvậy, cô thật sự đang căng thẳng. = =
Chọn tới chọn lui, cuốicùng, cô chọn một chiếc váy nhạt màu, kiểu dáng đơn giản, mặc trên người làmcho người ta cảm thấy rất thục nữ, ông cụ tám mươi tuổi hẳn sẽ thích cô gái nhãnhặn một chút, đúng không?
Vừa mới chuẩn bị xongNgụy Sở đã gọi điện tới, Tô Nhạc mang theo túi lớn túi nhỏ quà cáp xuống lầu,thấy vẻ mặt ranh mãnh của người nào đó, gương mặt cô chợt ửng đỏ: “Anh nhìn cáigì?”
“Nhìn người đẹp chứ cònnhìn gì nữa.” Ngụy Sở giúp Tô Nhạc mở cửa xe, để túi lớn túi nhỏ trong tay côra ghế sau, cười hì hì nói: “Phục vụ cho người đẹp là niềm vinh dự của anh.”Nói vậy nhưng trong lòng anh lại thở phào nhẹ nhõm một hơi vì sự coi trọng củaTô Nhạc đối với lần thăm hỏi này. Anh không sợ Tô Nhạc vì coi trọng mà bất an,anh chỉ sợ Tô Nhạc không thèm để ý đến cái nhìn của người lớn trong gia đìnhanh.
“Em đã ăn sáng chưa?”Ngụy Sở hỏi.
“Em không đói.” Tô Nhạcchỉ cảm thấy căng thẳng đến mức dạ dạy xoắn lại, làm gì còn biết đến đói bụng.
“Em đừng quá lo lắng, bốmẹ anh đều rất thích em, từ lâu đã muốn gọi em về nhà ăn cơm, tính tình ông nộianh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-chao-em/2498596/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.