Chương trước
Chương sau
Trong nhà Trần Nguyệt, TôNhạc ngồi trên sô pha, vừa gặm táo vừa thờ ơ cầm điều khiển từ xa đổi kênh.

“Đại thần thật tốt vớicậu, cách thức lên sân khấu của các cậu trong lễ đính hôn của Trang Vệ đúng làtuyệt đỉnh.” Trần Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Tô Nhạc, trên mặt đắp một lớp mặtnạ hỗn hợp gì đó, nhìn thấy thứ chất dính màu đen kia, Tô Nhạc ghét bỏ dịchsang bên cạnh.

“Ánh mắt gì đấy.” TrầnNguyệt nhìn thấy vẻ mặt của Tô Nhạc, trợn trừng mắt: “Tớ đang nói chuyện vớicậu đấy, có biết không hả.”

“Ừ, nghe thấy rồi, cáchthức lên sân khấu của tớ và đại thần rất đỉnh, rồi sao nữa?” Tô Nhạc gật đầu,chuyển kênh ti vi về kênh tổng hợp, tiếp tục răng rắc gặm táo.

“Cậu ngốc thật hay giả ngốcvậy?” Trần Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chọc vào trán Tô Nhạc:“Người ta vì cậu mới làm như vậy, cậu đừng có vô tâm thế được không?”

Tô Nhạc bị chọc đến mứcđầu ngửa ra sau, toàn thân nằm thẳng lên ghế sô pha: “Ai bảo tớ vô tâm?” Côthoáng ngừng lại, dường như đang nghĩ đến một số chuyện làm người ta không hàilòng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở lại thái độ bình thường.

Trần Nguyệt không pháthiện ra sự thay đổi trong nháy mắt đó, tiếp tục lảm nhảm với Tô Nhạc rằng đànông tốt khó tìm thế nào, đàn ông chung thủy lại biết cách chăm sóc thì sắpthành sinh vật trong sách đỏ.

Khi Trần Nguyệt đang thaothao bất tuyệt, điện thoại của Tô Nhạc đặt trên bàn uống nước vang lên, TrầnNguyệt rất tự giác ngậm miệng lại, đứng dậy đi vào trong phòng.

“Ngụy Sở à, chuyện gìvậy?”

Trước khi đóng cửa lại,Trần Nguyệt nghe được một câu như vậy, cô lập tức cười cười, không phải mỗingười đàn ông đều giống Trang Vệ, Tô Nhạc hẳn sẽ lựa chọn tin tưởng một lầnnữa.

Nửa giờ sau, Trần Nguyệttừ trong phòng đi ra, thấy Tô Nhạc ôm một cái gối, ngồi xem tivi, cô không nhịnđược mà pha trò: “Mới nửa ngày không gặp mà Ngụy đại thần đã nhớ cậu rồi à?”

“Nói bậy bạ gì đấy.” TôNhạc mặt mày rạng rỡ, nhưng khi nhớ tới Ngụy Sở nói cuối tuần này hai ngườicùng đi gặp bố mẹ anh là trong lòng lại có chút căng thẳng.

“Cười vui vẻ như vậy, cóchuyện gì tốt à?” Trần Nguyệt hỏi.

“Anh ấy bảo tớ cuối tuầnnày cùng anh ấy về nhà.” Tô Nhạc vặn vẹo cái gối ôm: “Cảm giác hơi là lạ.”

“Đã đến mức con dâu xấuxa gặp bố mẹ chồng rồi á?” Trần Nguyệt cảm thán, không hổ là đại thần, tácphong làm việc đúng là rất quyết liệt.

Tô Nhạc liếc mắt khinhthường, đứng dậy đi vào phòng bếp bưng nồi canh đã hầm xong ra: “Này, tiểu thư,tôi làm cho ngài canh vịt hầm đây.”

“Cảm ơn, bạn yêu của tớ.”Trần Nguyệt dùng vải lót nhấc vung nồi lên, một mùi thơm ngào ngạt phả vào mặt,múc một thìa nếm thử, mùi vị không tệ.

“Thường ngày làm việcphải chú ý nghỉ ngơi.” Tô Nhạc thấy cô nàng uống rất vui vẻ cũng thở phào nhẹnhõm, nhìn đồng hồ: “Tớ cũng phải về đây, ngày mai còn phải đi làm.”

“Để tớ lấy xe đưa cậuvề.” Trần Nguyệt cũng không níu giữ, đặt cái thìa xuống định đi lấy chìa khóaxe.

“Không cần, cậu vừa ốmdậy, đừng đi lại nhiều.” Tô Nhạc ngăn Trần Nguyệt lại: “Đúng lúc Ngụy Sở bànchuyện làm ăn ở gần đây, tớ bảo anh ấy tiện đường tới đón.”

Nhìn dáng vẻ ân cần củaNgụy đại thần, có khi từ phía Đông thành phố tới phía Tây thành phố nhất địnhcũng được coi là tiện đường. Trần Nguyệt không nói gì nữa, dùng ánh mắt tiễn TôNhạc tới cửa, sau đó nghe cạch một tiếng, cửa được đóng lại. Cô đi tới bên cửasổ vén rèm lên, một hai phút sau, ngay khi Tô Nhạc vừa xuất hiện dưới lầu, mộtchiếc xe màu đen đã ngừng lại ngay trước mặt Tô Nhạc.

Chàng trai trên xe bướcxuống, giúp Tô Nhạc mở cửa rồi mới trở lại vào trong xe, không bao lâu sau, xelại ra khỏi tiểu khu.

Trần Nguyệt nhìn chiếc xecàng ngày càng xa, cười cười, ngồi lại sô pha, tiếp tục uống canh vịt.

Trong xe, Tô Nhạc có chútlo lắng liếc nhìn Ngụy Sở: “Cuối tuần này thật sự phải đi gặp bác trai bác gái à?”

Xe dừng lại trước vạchđèn đỏ, Ngụy Sở nhìn vẻ mặt lo lắng của Tô Nhạc, cười vô cùng bao dung: “Nếu emkhông ngại, chúng ta có thể trở về ngay hôm nay.”

Tô Nhạc vội ho một tiếng,dời ánh mắt khỏi Ngụy Sở: “Đèn xanh rồi, anh mau lái xe đi!”

Đối với hành động giậndỗi của Tô Nhạc, Ngụy Sở rất nể tình mà không cười ra tiếng.

Kiểu muốn cười mà khôngcười này của Ngụy Sở rất thành công khiến cho Tô Nhạc liếc mắt lườm một cái.

“Em đừng lo lắng, bố mẹanh đều là người rất dễ gần, lần trước bọn họ cũng gặp em rồi, đều rất thíchem.” Ngụy Sở tốt bụng trấn an: “Gần đây anh gọi điện cho bọn họ, bọn họ cũngthường hỏi về em, còn nói đem con dâu của bọn họ về sớm một chút.”

“Ai là con dâu của nhàanh?!” Tô Nhạc cảm thấy hai gò má mình nóng lên, quay đầu sang hướng khác, timđập nhanh hơn một chút, con dâu gì chứ…

Ban đêm, Tô Nhạc ngủ mơ,đột nhiên một củ khoai tây mọc ra hai chiếc răng nanh kêu cô là con dâu, khiếncô sợ đến mức giật mình tỉnh lại, trùm chăn kín đầu, đều tại tên khốn Ngụy Sởkia nói bậy bạ con dâu gì đấy làm cô nửa đêm gặp ác mộng, thật kinh khủng.

Sáng sớm tỉnh lại, viềnmắt có hai vết thâm quầng mờ mờ, Tô Nhạc soi gương, thở dài, xuống lầu, đi nhờtài xế Ngụy Sở đi làm. Hiện giờ rất nhiều người trong công ty đã biết quan hệcủa cô và Ngụy Sở, những đồng nghiệp nam tận tình giúp đỡ cô trước đây độtnhiên dè dặt hơn nhiều, còn những đồng nghiệp nữ lại không có thay đổi gì lớn,chỉ thỉnh thoảng sẽ có một vài ánh mắt ao ước hướng về phía cô.

Tô Nhạc không có tâm tríđâu để đoán biết suy nghĩ của mọi người, cô vẫn làm việc như trước, giao lưuvới đồng nghiệp như trước. Buổi chiều, khi cô giao một tập văn kiện cho GiangĐình thì bị chị gọi lại.

“Tô Nhạc, có một kháchhàng của công ty chúng ta nói muốn gặp em.” Giang Đình có vẻ bận rộn, vừa thudọn tài liệu, vừa không ngừng gõ cái gì đó trên máy tính.

“Khách hàng ạ?” Tô Nhạccó chút bất ngờ, cô chỉ là một trợ lý giám đốc, hẳn là không cần chịu tráchnhiệm về công việc này chứ.

Giang Đình thấy vẻ mặt TôNhạc khó hiểu liền giải thích: “Người này là thiên kim của một công ty thựcphẩm, tên Tống Vi, em có biết cô ấy không?”

Tô Nhạc càng thêm khóhiểu, cô chỉ nói mấy câu với cô ta trong lễ đính hôn của Trang Vệ thôi, cònchưa quen biết đến mức một mình ra ngoài nói chuyện phiếm thế này: “Vì sao côấy lại muốn gặp em ạ?”

“Nếu em không không muốnthì đừng đi.” Giang Đình thấy vẻ mặt Tô Nhạc khác thường nên nói: “Chị chưatrực tiếp trả lời cô ấy, chỉ nói sẽ chuyển lời với em thôi, đây là danh thiếpcủa cô ấy.”

“Em cảm ơn chị.” Tô Nhạcthật sự cảm ơn sự quan tâm của Giang Đình, nếu là cấp trên khác, có lẽ đã chẳngnghĩ đến cảm nhận của cô, nhất định sẽ bị ép đi gặp người ta.

“Vậy đi, chuyện này tự emsắp xếp nhé.” Giang Đình gật đầu, không nói gì nữa.

Tô Nhạc cầm trong tay tấmdanh thiếp mang theo mùi nước hoa thoang thoảng, đầu óc mù mờ ra khỏi phòng làmviệc của tổng giám đốc, sau khi trở lại phòng trợ lý của mình, cô nhíu mày nhìntấm danh thiếp này, rốt cuộc cô Tống Vi này muốn cái gì?

Nếu là trước đây, cô sẽkhông suy nghĩ nhiều làm gì, dù sao cô cũng chẳng có gì để đối phương tínhtoán, nhưng hiện giờ cô còn có một thân phận là bạn gái của tổng giám đốc KimSở, đối phương có thể không để ý tới cô, không có nghĩa sẽ không để ý tới NgụySở, hơn nữa đây còn là một cô gái được Ngụy Sở khen là không đơn giản.

Trong lễ đính hôn, côkhông có chỗ nào đắc tội với cô gái này, nếu cô ta muốn hợp tác với Kim Sở hoặcBách Sinh, vậy cũng không cần tìm cô, nói về tình cảm, giữa bọn họ chưa có gìđáng để nhắc tới.

Chẳng lẽ cô ta chỉ nhànrỗi tìm người nói chuyện thôi?

Suy nghĩ một lát không cókết quả, Tô Nhạc đặt danh thiếp sang một bên, tiếp tục làm việc của mình, vềphần Tống Vi không có tầm quan trọng nào đáng nói này, thoáng một cái đã bị côlãng quên.

Ai ngờ khi tan tầm, côlại nhận được điện thoại của cô Tống này.

~*~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.