Trong nhà Trần Nguyệt, TôNhạc ngồi trên sô pha, vừa gặm táo vừa thờ ơ cầm điều khiển từ xa đổi kênh.
“Đại thần thật tốt vớicậu, cách thức lên sân khấu của các cậu trong lễ đính hôn của Trang Vệ đúng làtuyệt đỉnh.” Trần Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Tô Nhạc, trên mặt đắp một lớp mặtnạ hỗn hợp gì đó, nhìn thấy thứ chất dính màu đen kia, Tô Nhạc ghét bỏ dịchsang bên cạnh.
“Ánh mắt gì đấy.” TrầnNguyệt nhìn thấy vẻ mặt của Tô Nhạc, trợn trừng mắt: “Tớ đang nói chuyện vớicậu đấy, có biết không hả.”
“Ừ, nghe thấy rồi, cáchthức lên sân khấu của tớ và đại thần rất đỉnh, rồi sao nữa?” Tô Nhạc gật đầu,chuyển kênh ti vi về kênh tổng hợp, tiếp tục răng rắc gặm táo.
“Cậu ngốc thật hay giả ngốcvậy?” Trần Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chọc vào trán Tô Nhạc:“Người ta vì cậu mới làm như vậy, cậu đừng có vô tâm thế được không?”
Tô Nhạc bị chọc đến mứcđầu ngửa ra sau, toàn thân nằm thẳng lên ghế sô pha: “Ai bảo tớ vô tâm?” Côthoáng ngừng lại, dường như đang nghĩ đến một số chuyện làm người ta không hàilòng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở lại thái độ bình thường.
Trần Nguyệt không pháthiện ra sự thay đổi trong nháy mắt đó, tiếp tục lảm nhảm với Tô Nhạc rằng đànông tốt khó tìm thế nào, đàn ông chung thủy lại biết cách chăm sóc thì sắpthành sinh vật trong sách đỏ.
Khi Trần Nguyệt đang thaothao bất tuyệt, điện thoại của Tô Nhạc đặt trên bàn uống nước vang lên, TrầnNguyệt rất tự giác ngậm miệng lại, đứng dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-chao-em/2498592/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.