Xe xịn, trai đẹp, gáiđẹp, chỉ cần hai trong số ba điều này phối hợp lại với nhau đã làm cho người tađặc biệt quan tâm. Vì vậy, khi Ngụy Sở dừng xe lại đã có không ít ánh mắt nhìnvề phía đó.
“Đúng là khí thế của đạithần trong truyền thuyết.” Trần Nguyệt đi tới bên cạnh Lý Huyên Nhiễm, nghethấy Lý Huyên Nhiễm nói vậy, cười vô cùng bí hiểm: “Lát nữa sẽ để cậu nhìn thấykhí thế của nữ vương.”
“Nữ vương nào cơ…” LýHuyên Nhiễm đột nhiên trợn tròn hai mắt, không dám tin, nhìn Ngụy Sở sau khixuống xe còn khom lưng mở cửa xe phía bên kia, trên ghế phụ lái có một người!Còn là một cô gái!
Mọi người nhìn thấy mộtbàn tay trắng nõn đặt vào lòng bàn tay Ngụy Sở, sau đó là một chiếc chân nhỏdài từ trên xe bước xuống, tiếp đó lại một chiếc chân khác, đôi chân này rấtđẹp, những khách nam ở đây bắt đầu suy đoán cô gái này có phải bạn gái Ngụy Sởhay không.
“Tô Nhạc?!” Lý HuyênNhiễm ngạc nhiên nhìn thấy người được Ngụy Sở đỡ xuống xe chính là Tô Nhạc.Đứng trước mặt Ngụy Sở, Tô Nhạc không bị làm nền cho anh, mà chói mắt đến mứcđủ để người ta thốt lên một câu Kim Đồng Ngọc Nữ, cô vô thức nhìn về phía TrangVệ, quả nhiên anh ta đang nhìn Ngụy Sở và Tô Nhạc, sắc mặt không thể nào coi làdễ nhìn được.
Cô sờ sờ cằm rồi lại nhìnmấy người vừa rồi bàn tán về Tô Nhạc, quả nhiên nét mặt cũng thật đặc sắc, đờingười như một vở kịch, vở kịch như một đời người, vở kịch này đúng là quá mứcđặc sắc.
Da Tô Nhạc rất trắng, máitóc đen vừa dài vừa dày gợn sóng, chiếc váy dài kiểu cổ điển bó ở thắt lưng rấthợp với dáng người của cô. Ngụy Sở giơ tay nhấc chân đều có vẻ phối hợp vớiđộng tác của Tô Nhạc, Tô Nhạc đi nhanh anh liền bước nhanh hơn một chút, TôNhạc đi chậm anh liền cười mà bước chậm lại, giống như trong buổi tiệc đính hônnày, Tô Nhạc mới là người duy nhất anh quan tâm đến, những thứ khác đều khôngquan trọng.
“Tô Nhạc, sao có thể ởbên Ngụy đại thần được?” Hà Lệ không dám tin nhìn đôi nam nữ rất thu hút ánhmắt cách đó không xa. Rất nhiều nữ sinh trong trường từng thích Ngụy Sở, nhưngkhông ai dám thật sự bày tỏ, trong lòng bọn họ, Ngụy Sở là đại thần, là ngườichỉ có thể nhìn mà không thể với tới.
Một người xuất sắc nhưvậy mà lại dùng ánh mắt dịu dàng thế kia để nhìn Tô Nhạc?
Thì ra đại thần cũng sẽgiống những người đàn ông bình thường, vì làm đẹp lòng bạn gái mà săn sóc vôcùng cẩn thận, đúng không?
Một số người trong giớidoanh nhân đều hạ giọng bàn luận về Tô Nhạc, có lẽ không ai nhận ra đây làthiên kim của nhà nào, nhưng khí chất kia phối hợp với thanh niên tài tuấn nhưNgụy Sở cũng không thấy một thua kém chút nào.
Với địa vị hiện tại củaNgụy Sở và gia thế của nhà họ Ngụy, Ngụy Sở không đến mức phải đặc biệt tới dựlễ đính hôn của một kẻ buôn bán nửa vời như Trang Vệ, chẳng lẽ cậu ta có quanhệ với nhà họ Tống, nhưng dường như chưa nghe nói nhà họ Tống từng hợp tác vớicông ty của Ngụy Sở.
Những người có lỗ tailinh hoạt rất nhanh đã biết lý do, thì ra người bạn gái này của Ngụy Sở là bạnhọc đại học của con trai nhà họ Trang, xem ra lần này Ngụy Sở đặc biệt đi cùngbạn gái nên mới tới đây.
Một số tiền bối sau khihiểu ra đều cười lớn, một thanh niên tài giỏi, lý trí đến đâu cũng sẽ vô cùngngoan ngoãn trước mặt cô gái trong lòng.
Vị hôn thê của Trang Vệ,Tống Vi, cũng không ngờ Ngụy Sở sẽ tới, cô hơi ngạc nhiên đi đến, ánh mắt hướngvề phía cô gái đi bên cạnh Ngụy Sở: “Cô ấy là bạn anh à?”
Trang Vệ cố gắng duy trìnụ cười khách sáo, dời ánh mắt khỏi Tô Nhạc: “Cô ấy là bạn học đại học củaanh.”
Tống Vi thật sự bất ngờ,thì ra Ngụy Sở cũng sẽ để ý một cô gái như thế, thật sự làm cho người ta khôngtưởng tượng được, cô luôn cho rằng một người đàn ông như vậy sẽ không tin vàonhững thứ xa xỉ như tình yêu.
“Em cảm thấy rất nhiều côgái ở đây đang dùng ánh mắt lăng trì em.” Tô Nhạc kéo tay Ngụy Sở, cười cười hạgiọng nói: “Anh nói xem số đào hoa của anh rốt cuộc phát đến lúc nào mới hết?”
“Ghen à?” Ngụy Sở cúiđầu, nhẹ giọng nói bên tai Tô Nhạc: “Anh thấy ở đây cũng không ít đàn ông đangnhìn em, thế mà anh có oán trách gì đâu.”
“Chẳng phải bọn họ muốnnhìn xem bạn gái của tổng giám đốc Ngụy có dáng vẻ gì à?” Tô Nhạc nhíu mày,thuận tiện lặng lẽ cấu lên tay Ngụy Sở: “Em đã nói là hẹn hò với anh rất thiệtthòi mà.”
Dưới sự dạy dỗ đầy tìnhyêu, Ngụy Sở cười vô cùng phong độ: “Ừ, sau này nhất định anh sẽ bồi thường choem xứng đáng.” Kết quả, bài học tình yêu này lại nặng hơn một chút.
“Hai người đang đả kíchmấy người độc thân như tôi đúng không?” Trần Nguyệt soi mói nhìn Tô Nhạc vàNgụy Sở vừa đi còn vừa thì thầm thân mật: “Đúng là muốn làm mù mắt tôi rồi.”Nhưng cô thấy trang phục hôm nay của Tô Nhạc rất đẹp, Ngụy đại thần có vẻ cũngbảnh bao hơn mọi ngày, là cố gắng phối hợp với Tô Nhạc, hoặc chứng tỏ với TrangVệ lập trường của mình.
Người đàn ông vì tình yêumà hành động nghiêm túc, quả nhiên nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
Thân phận của Ngụy Sởđương nhiên không thể do một người chủ trì xa lạ tiếp đón mà phải do Trang Vệvà Tống Vi cùng nhau tới chào hỏi.
“Chúc mừng hai người, hyvọng hai người sớm thành người một nhà.” Ngụy Sở phong độ có thừa, mở miệngchúc phúc, nét mặt có vẻ vô cùng chân thành.
“Chúc mừng.” Tô Nhạc gậtđầu với hai người, ánh mắt hướng về phía Tống Vi, vẻ ngoài không tệ, lễ phụctrên người cũng rất hợp với màu da của cô, nhưng nhìn nụ cười hài lòng trên mặtcô, Tô Nhạc đoán có lẽ Tống Vi cũng có chút để ý tới Trang Vệ.
“Anh Ngụy giới thiệu chochúng tôi vị tiểu thư xinh đẹp này đi?” Phụ nữ luôn thích chú ý tới người phụnữ khác, Tống Vi cũng tỉ mỉ quan sát Tô Nhạc, nhìn gần cô gái được Ngụy Sở đặcbiệt quan tâm này, tuy bề ngoài không tính là vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng rấtdễ nhìn, khí chất trên người cũng làm người ta yêu thích, chỉ là, cô phát hiệnra dường như Trang Vệ ở bên cạnh biết cô gái này, cô kiềm chế sự nghi ngờ tronglòng, cười vô cùng khéo léo.
“Cô ấy là bạn gái tôi, TôNhạc, Tô Nhạc, vị này là thiên kim nhà họ Tống, Tống Vi.” Ngụy Sở biết vị tiểuthư nhà họ Tống này nhìn có vẻ dịu dàng yếu đuối, thật ra lại là một người rấtcó thủ đoạn trên thương trường: “Cô Tống đây là một cô gái thành công tronggiới doanh nhân.”
“Đâu có, tổng giám đốcNgụy khen nhầm rồi.” Tống Vi hơi buông lỏng sự đề phòng đối với Tô Nhạc, nếu đãlà bạn gái của Ngụy Sở thì dù trước đây Trang Vệ có ý định gì cũng không cònkhả năng, cô cười cười: “Tổng giám đốc Ngụy khen ngợi tôi như vậy, cẩn thận côTô sẽ hiểu lầm, sau này sẽ không để ý tới anh nữa.”
“Sao có thể, Ngụy Sở chỉnói thật, tôi có muốn giận cũng không tìm được lý do.” Tô Nhạc nghe ra ý nhắcnhở trong lời nói của Ngụy Sở, xem ra cô gái này cũng có chút ít mưu mẹo, hiểnnhiên vừa mở miệng đã chứng tỏ như vậy. Nếu cô ta biết chuyện trước kia củamình và Trang vệ, không biết sẽ làm gì, cô cũng không muốn tự rước phiền toáivào mình.
Tống Vi nghe xong lời nàyquả nhiên vui vẻ nở nụ cười, lấy hai ly rượu từ trong khay của bồi bàn đưa choNgụy Sở và Tô Nhạc: “Tổng giám đốc Ngụy và cô Tô đều khen ngợi tôi như thế thìchúng ta nhất định phải chạm với nhau ly này, ngày mai tôi nhất định phải khoevới bạn, có thể được tổng giám đốc Ngụy và cô Tô đây khen ngợi, không khoekhoang một chút thì thật lãng phí.”
Thật là một cô gái thôngminh, Tô Nhạc than thầm trong lòng, ngay câu nói đầu tiên đã đề cao địa vị củaNgụy Sở và cô, ngay cả cô là ai Tống Vi cũng không rõ ràng lắm, nhưng câu trướccâu sau đều đặt cô ở vị trí ngang hàng với Ngụy Sở, khó trách ngay cả Ngụy Sởcũng khen ngợi cô ta.
“Cảm ơn hai người hôm naycó thể tới tham dự lễ đính hôn của tôi và Vi Vi.” Trang Vệ miễn cưỡng nhấp mộtngụm rượu vang, ánh mắt không nhịn được mà lại hướng vào những động tác thânmật của hai người: “Lễ đính hôn sắp bắt đầu, xin lỗi vì không thể tiếp đãi haivị.”
“Xin cứ tự nhiên.” NgụySở mỉm cười nói: “Tôi và Tô Nhạc tìm một vài bạn học cũ trò chuyện.”
Tống Vi nhìn Trang vệ,rồi lại nhìn Tô Nhạc, gật đầu cười, sau đó khoác tay Trang Vệ, xoay người rờiđi.
Cái gọi là lễ đính hôncũng chỉ là chuyện hai nhà nóng lòng hợp tác, nhưng lại không tin tưởng lẫnnhau nên đành ghép hậu bối hai nhà lại một chỗ để duy trì thế cân bằng, có baonhiêu tình cảm cũng không biết, nhưng nếu hai người thật lòng yêu nhau đã khôngtổ chức một lễ đính hôn lớn như vậy mà sẽ dành tất cả cho hôn lễ.
Trao đổi nhẫn đính hôn,cô dâu chú rể cùng nhau cắt bánh, sau đó là những nụ cười dối trá, thứ hạnhphúc hư vô, Tô Nhạc đứng phía dưới nhìn đôi nam nữ trên sân khấu, tâm trạngthật kỳ quái, không có một chút rung động.
Người đàn ông đang traonhẫn cho một cô gái khác mấy tháng trước vẫn còn là bạn trai của cô, cô dùnghai năm của tuổi thanh xuân để ở bên anh ta, cũng đã từng nghĩ tới chuyện kếthôn, sinh con, sau đó đi cùng nhau đến già. Nhưng số phận chính là kỳ quái nhưthế, khi bạn cho rằng bước tiếp theo là hạnh phúc thì nó lại là một bước ngoặt.
Hiện giờ, đôi nam nữ trênsân khấu đang hôn môi, bốn phía là tiếng vỗ tay, cô vươn tay, cũng làm theođộng tác của mọi người, trong lòng lại không một chút cảm xúc.
Không yêu, cũng khônghận.
“Choang!”
Là tiếng ly rượu đổ vỡ,Tô Nhạc nghiêng đầu nhìn lại, thấy dưới chân bồi bàn là một vài chiếc ly vỡnát, rượu vang thấm ướt làn váy của Lâm Kỳ. Liếc mắt là có thể nhận ra Lâm Kỳđã đụng phải bồi bàn đang bê rượu.
Trong những hoàn cảnh vuimừng này kỵ nhất là đổ vỡ, những bồi bàn này đều đã trải qua huấn luyện chuyênnghiệp, sẽ không phạm phải loại sai lầm này.
Sắc mặt người lớn nhà họTống và nhà họ Trang đều rất khó coi, nhưng người tới là khách, bọn họ khôngtiện nói gì, chỉ bảo người quét dọn rồi cười gượng nói: “Rơi xuống đất hoa nở,đại cát đại lợi.”
Nụ cười trên mặt Tống Vicũng trở nên mất tự nhiên, cô ta đến gần Lâm Kỳ, cười nói một cách giả dối: “Vịtiểu thư này không cần để ý, quét dọn một chút là được.” Khi đối phương ngẩngđầu lên, sắc mặt cô thoáng thay đổi.
Cô đã từng gặp Lâm Kỳ,bạn gái cũ của Trang Vệ, hôm nay thấy đối phương có vẻ thảm hại, cô ngoài cườinhưng trong không cười nói: “Thì ra là cô Lâm, tôi sẽ bảo người mang quần áo tớiđể cô thay nhé.”
“Không cần.” Lâm Kỳ dùngtay vỗ vỗ làn váy, mắt nhìn Trang Vệ đang đi tới phía sau Tống Vi, cô nhìn thấyrõ ràng vẻ mất kiên nhẫn trong mắt Trang Vệ, cười trào phúng: “Trang Vệ, thậtra anh còn đáng thương hơn tôi.”
Tống Vi nhíu mày: “CôLâm, nếu cô còn tiếp tục nói lung tung, tôi sẽ phải mời cô ra ngoài.”
“Không cần cô mời, tự tôisẽ đi, tôi chỉ đến xem gã đàn ông khiến người ta chán ghét này diễn kịch thếnào thôi.” Lâm Kỳ cười nhạt, vừa đúng lúc một bồi bàn bê đồ uống đi qua, cô tađưa tay chặn lấy một cốc nước chanh, hất thẳng lên mặt Trang Vệ, trên lễ phụcmàu trắng của Trang Vệ nhuộm một mảng lớn màu vàng nhạt.
“Đối nhân xử thế buồn nônnhư thế, còn giả vờ làm hoàng tử bạch mã cái gì.” Lâm Kỳ lại liếc mắt nhìn TốngVi: “Lần trước cô Tống đây đã dùng tiền uy hiếp tôi một lần, hôm nay coi như ởtrước mặt mọi người nói cho cô biết, gã đàn ông tên Trang Vệ này chỉ có cô thèmmuốn, ngày mai tôi đi rồi, không khiến cô dùng thế lực của nhà họ Tống cácngười để uy hiếp tôi!”
Lâm Kỳ nói xong những lờinày, sau đó xoay người nhìn Tô Nhạc đứng trong đám người, sau đó không quay đầulại, rời khỏi hội trường.
Tống Vi tức giận đến mứcmặt mày trắng bệch, cô thật sự không ngờ người phụ nữ này lại làm ra chuyện mấtmặt như thế, cô nhìn khách khứa xung quanh, lại nhìn nước chanh bắn lên váy, cốgắng nói mấy câu: “Thật ngại quá, chúng tôi xin lỗi không tiếp đãi được mộtlúc.”
Thì ra Lâm Kỳ cũng có mộtmặt như vậy, không hiểu sao Tô Nhạc cảm thấy thích Lâm Kỳ hơn vài phần, hấtnước chanh vào mặt Trang Vệ thế này, cô cũng muốn làm, đáng tiếc chưa có cơhội, không ngờ Lâm Kỳ đã hoàn thành suy nghĩ của cô. Chỉ là, Tống Vi này vì saolại tìm Lâm Kỳ gây phiền phức, chiêu này đúng là làm người ta choáng váng.
Cô ta sẽ không tìm bạngái cũ của cũ của anh ta để gây phiền phức chứ?
“Đột nhiên tớ cảm thấynhìn Lâm Kỳ thuận mắt hơn nhiều.” Trần Nguyệt đứng trong một góc nhìn trò khôihài này, cảm khái nói: “Đối phó với loại đàn ông không biết xấu hổ như Trang Vệthì không cần khách khí làm gì.”
Lý Huyên Nhiễm gật đầuđồng ý.
Hai nhà Trang Tống lầnnày đã quá mất mặt, cũng may khách mời đều là những người thông minh, rất nhanhđã rộ lên cười đùa, chỉ là, trong mắt vẫn còn chút ít hưng phấn vì đã được xemkịch hay.
Quả nhiên phần lớn mọingười đã thích xem náo nhiệt còn có chút hả hê, Tô Nhạc liếc nhìn khách khứađang bắt chuyện với nhau ở bốn phía, cô dám khẳng định, ngày mai, tất cả cáccông ty đều sẽ biết chuyện xảy ra hôm nay. Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyệnxấu truyền vạn dặm, đây chính là chân lý.
“Thật ra, anh nghĩ hấtrượu vang đỏ hiệu quả chắc sẽ tốt hơn.” Ngụy Sở nhẹ giọng nói bên tai Tô Nhạc:“Như vậy lại càng hả giận.”
Tô Nhạc:…
Ngụy Sở, anh không phảiđại thần sao, có cần phải ra vẻ hả hê một cách rõ ràng như thế không?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]