“Đại ca, Tô Nhạc ngủ rồià?” Trên đường về, Trần Húc thấy Tô Nhạc gối đầu lên chân Ngụy Sở. Để Tô Nhạccó thể nằm thoải mái hơn một chút, Ngụy Sở ngồi sát ra ngoài, trên người TôNhạc còn đắp chiếc áo khoác của anh.
“Ừ.” Ngụy Sở hạ giọng gậtđầu, đưa mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trời dần tối, xe đã vào trong nộithành, những ngọn đèn hai bên đường bật sáng, ánh sáng màu cam xuyên qua cửa sổrọi lên người Tô Nhạc, khiến anh cảm thấy ấm áp không nói thành lời.
Thấy anh lộ ra vẻ mặt nhưvậy, Trần Húc nhún vai, hạ giọng nói: “Xem ra hôm nay leo núi mệt rồi.” Ngàythường Tô Nhạc đầy sức sống, thì ra thể lực của cô không tốt lắm.
“Cô ấy chỉ thích quấn lấycái máy tính.” Ngụy Sở cẩn thận kéo lại chiếc áo khoác trên người Tô Nhạc: “Bảotài xế đưa mọi người về nhà, không cần tới công ty nữa.”
“Vâng.” Trần Húc liếcnhìn Tô Nhạc một lần nữa rồi đứng dậy, đi tới chỗ tài xế truyền đạt ý sếp.
Xe chạy tới bên ngoàibiệt thự của Ngụy Sở, Tô Nhạc còn chưa tỉnh. Vì vậy, mọi người lại được dịpnhìn thấy sếp lớn kiêu ngạo của Kim Sở dịu dàng dùng tư thế ôm công chúa để bếTô Nhạc đang ngủ không biết trời đất trăng sao kia lên, sau đó nói với Trần Húcở bên cạnh: “Cậu xuống xe với tôi, giúp tôi mở cửa.”
Người ta nói anh em nhưchân với tay, hôm nay, để không đánh thức người đẹp mà có thể bảo anh em xuốngxe làm nhân viên mở cửa, đúng là lòng người thay đổi, thói đời đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-chao-em/2498578/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.