Khách sạn nằm dưới chânnúi Phật Sơn, khách trọ chủ yếu là người thành phố khác, điều kiện vệ sinhkhông tệ, nhưng chi phí cũng không rẻ, vậy mà sếp lớn lại đặc biệt đặt cho mỗingười một phòng, điều này khiến cho suy nghĩ “sếp lớn đều là quỷ hút máu” củaTô Nhạc có chút đổi mới.
Mưa càng ngày càng lớn,Tô Nhạc đứng cạnh cửa sổ, bắt đầu nghi ngờ lần này tới Phật Sơn phải chăng sẽphải chết dí trong khách sạn, trời mưa thế này, cho dù là trèo lên Phật Sơnthanh tịnh, linh thiêng thì cũng không an toàn. Nhỡ may khi ngã xuống núi lạiđúng lúc Phật không nhìn thấy, thì một khắc sau lập tức có thể đi gặp Phật.
Tiếng gõ cửa vang lên, TôNhạc mở cửa ra đã thấy Ngụy Sở đứng bên ngoài, bộ âu phục nghiêm chỉnh cũng đãđược đổi thành một bộ quần áo thoải mái, anh nở nụ cười khiến Tô Nhạc liêntưởng tới một câu thành ngữ vô cùng tầm thường: “tuấn nhã phi phàm”.
“Nghe nói gần đây có mộtquán lẩu rất ngon, mọi người chuẩn bị tới đó.” Ngụy Sở nhìn sắc mặt Tô Nhạc,dường như không còn vẻ mệt mỏi như lúc mới lên xe: “Em đã đỡ mệt chưa?” Nóixong, anh vươn tay nắm lấy tay Tô Nhạc, đối phương không né tránh.
Chỗ đó không xa, nếu đixe du lịch đến quán lẩu cũng không quá thích hợp, mọi người miễn cưỡng đi bộ rangoài, mưa rơi rào rào, đập vào ô khiến người ta cảm thấy ban đêm đặc biệt yêntĩnh.
Một đôi nam nữ che chungmột chiếc ô đi phía trước là hình ảnh vô cùng đẹp trong mắt mọi người, ngay cảchiếc ô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-chao-em/2498573/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.