Tô Nhạc ngẩn người, đoánrằng người này có thể là khách hàng của công ty, trợ lý vừa mới nhận chức nhưcô không có phần để nhúng tay vào, vì vậy thành thật rời khỏi phòng làm việc,nhưng không ngờ lại gặp được một người.
Đàm Vi cũng không ngờtình địch của mình lại là nhân viên của công ty mình sẽ hợp tác.
“Xin chào.” Tô Nhạc cườivới Đàm Vi: “Giám đốc đang ở trong phòng làm việc, mời chị vào.”
“Cảm ơn.” Đàm Vi gật đầuvới Tô Nhạc, đi về phía phòng làm việc của giám đốc.
“Tô Nhạc, cậu quen cô taà?” Một đồng nghiệp chuẩn bị tan tầm đúng lúc đi ngang qua, hiếu kỳ thấp giọnghỏi: “Cô ta thật đẹp.”
“Từng gặp một lần.” TôNhạc cười vỗ vai đồng nghiệp: “Cậu tan tầm rồi thì đừng lắc lư trước mặt tớ,nếu không người phải tăng ca là tớ đây sẽ tỏ vẻ bất mãn.”
“Niềm sung sướng của tớluôn dựa trên sự đau khổ của người khác.” Đồng nghiệp cười tủm tỉm chào tạmbiệt Tô Nhạc. Thời gian Tô Nhạc tới công ty làm việc chưa được ba tháng mà đãtừ một nhân viên mới trở thành trợ lý tổng giám đốc, lên chức nhanh như vậynhưng cũng không có nhiều người bất mãn, điều này chứng tỏ bản lĩnh của TôNhạc, vì vậy trước giờ mọi người luôn có thiên hướng gần gũi với Tô Nhạc.
Trở về phòng làm việc sắpxếp lại vài tập tài liệu, một giờ sau, khi công việc đã gần như hoàn thành, TôNhạc thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm.
Vừa ra khỏi cổng công ty,Tô Nhạc đã bị Đàm Vi gọi lại, cô nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt, mỉmcười lễ phép.
“Chúng ta đi uống tách càphê, ngồi nói chuyện được không?” Đàm Vi sẽ không ngốc đến mức cho rằng Tô Nhạkhông biết cô có ý với Ngụy Sở, chỉ là, biểu hiện của Tô Nhạc khiến cô phảinhìn với cặp mắt khác xưa. Cô cho rằng Tô Nhạc dù không thể hiện rõ ràng làghét cô nhưng ít nhất cũng sẽ có tâm trạng không tốt. Thế nhưng cô không tìmđược những điều này từ Tô Nhạc.
Tô Nhạc đối với cô vừa lễphép vừa khách sáo, tuy thiếu nhiệt tình nhưng không hề có vẻ gì bất mãn. Trựcgiác của phụ nữ từ trước đến giờ đều rất nhạy bén, khi một người đã không thíchhọ, cho dù người kia không làm bất cứ chuyện gì, họ vẫn có thể cảm nhận ra, màcô lại không hề cảm nhận được từ Tô Nhạc loại cảm xúc này.
“Đương nhiên có thể, chịĐàm quá khách khí rồi.” Tô Nhạc không từ chối lời mời của Đàm Vi.
Tô Nhạc gọi một tách càphê Lam Sơn bình thường, sau đó nói một vài câu khách khí về công việc với ĐàmVi, nhưng nhìn từ vẻ mặt của Đàm Vi, dường như đối phương cũng không muốn nóichuyện công việc với mình.
“Cô Tô, cô có ngại khôngnếu tôi hỏi một số vấn đề cá nhân?” Đàm Vi thấy Tô Nhạc cứ nói vòng vo vớimình, liền thẳng thắn dẫn đến trọng tâm câu chuyện.
“Không biết chị muốn hỏichuyện gì.” Tô Nhạc không nói ngại, cũng không nói không ngại, có một số vấn đềđương nhiên cô không ngại, có một số chuyện lại không cần thiết phải nói.
“Xin lỗi, tôi biết tôihỏi như vậy là có phần mạo muội, nhưng tôi muốn biết rốt cuộc cô có thích NgụySở hay không, tôi không muốn anh ấy bị tổn thương.” Đàm Vi nhìn Tô Nhạc, ánhmắt không bỏ qua bất cứ biểu hiện gì trên gương mặt cô.
Tô Nhạc cầm tách cà phêlên uống một ngụm dưới cái nhìn chăm chú của Đàm Vi, rồi mới chậm rãi mở miệngnói: “Chị Đàm, chuyện này là chuyện của người trong cuộc, tôi nghĩ Ngụy Sở biếtrõ thái độ của tôi là gì.” Tô Nhạc nghĩ, may mà người Đàm Vi gặp là cô chứkhông phải một người nào khác, nếu không, sau khi Đàm Vi vừa mở miệng nói nhữnglời này, chỉ sợ sẽ cãi nhau to.
Câu trả lời của Tô Nhạckhông làm Đàm Vi tức giận, cô nhìn Tô Nhạc, đột nhiên mở miệng nói: “Tôi thíchNgụy Sở đã gần bảy năm, thậm chí tôi còn thích mua những sản phẩm của công tyanh ấy, tôi học cách làm một người phụ nữ tự lập, khi tôi cho rằng mình đãchuẩn bị vừa đủ để trở lại bên cạnh anh ấy, không ngờ bên cạnh anh ấy đã có mộtngười là cô.”
“Cô không tệ, nhưng cònkém mức ưu tú rất xa, cũng kém xa so với anh ấy.” Đàm Vi cúi đầu, tiếp tục nói:“Thậm chí cô còn không dịu dàng, tôi thật không hiểu vì sao Ngụy Sở lại thíchcô.”
Tô Nhạc nghe những lờinày của đối phương chỉ yên lặng không nói gì, cô cũng đã từng nghĩ vì sao NgụySở lại thích mình, đáng tiếc cô không tìm được đáp án.
“Ngụy Sở luôn luôn xuấtsắc, từ cấp ba cho tới đại học, gần như tôi chưa từng nhìn thấy có chuyện gì màanh ấy không làm được.” Đàm Vi đã ngừng lại động tác quấy cà phê: “Tôi đã nghĩtới rất nhiều khả năng, nhưng thật sự không ngờ rằng anh ấy sẽ yêu người kháctrước khi tôi chuẩn bị sẵn sàng.”
“Anh ấy có hoàn mỹ nhưvậy sao?” Tô Nhạc cảm thấy cô gái trước mặt đã biến Ngụy Sở thành chuyện thầnthoại, loại tình cảm gần như mê đắm này khiến cho cô không hiểu nổi. Bởi vì côkhông thể toàn tâm toàn ý giao trái tim mình cho một người đàn ông, vì vậy côkhông thể hiểu được loại tâm trạng này.
“Có lẽ anh ấy cũng khôngtốt như vậy.” Đàm Vi ngẩng đầu lên, vẻ mặt lộ vẻ thoải mái: “Thật ra mười phúttrước tôi còn nghĩ cô không xứng với Ngụy Sở, nhưng hiện giờ tôi lại nghĩ côrất hợp với anh ấy.”
Tô Nhạc cảm thấy đốiphương trở mặt quá nhanh, nhất thời cô không thích ứng được. Vốn tưởng rằng đốiphương tới tra hỏi, vì sao câu chuyện vừa chuyển đã đột nhiên biến thành khenngợi mình. Đều là con gái mà suy nghĩ của đối phương vẫn thật khó đoán.
Dường như nhìn ra vẻ khóhiểu của Tô Nhạc, Đàm Vi cười cười: “Cô rất thông minh, cũng biết điều gì nênlàm, một người mà toàn bộ suy nghĩ đều hướng về Ngụy Sở nhất định sẽ khôngthích hợp với anh ấy, một người đặt anh ấy trong lòng nhưng không mất đi chínhmình mới là người thích hợp nhất với anh ấy.”
Cuối cùng Tô Nhạc cũnghiểu ra thì ra mình đang bị thử.
“Vừa rồi tôi nói nhữnglời như vậy mà cô không trở mặt, chỉ yên lặng lắng nghe, chứng tỏ cô biết nặngnhẹ, cũng hiểu rõ hoàn cảnh.” Đàm Vi nói đến đây, đột nhiên có chút mất hứng:“Quả thật là cô vô cùng thích hợp.”
“À… Tôi có nên nói cảm ơnđã khen tặng không?” Tô Nhạc cười nói: “Tôi còn không biết chính mình có nhữngưu điểm này đâu.”
“Phụt.” Đàm Vi đột nhiênbật cười, gương mặt như rạng rỡ hơn: “Vừa rồi tôi đã nói những lời thật nhảmnhí, cô không cần để ý.” Nói xong, cô nghiêng đầu : “Nhìn người mình thích ởcùng với người khác vẫn có chút khó chấp nhận, cô thứ lỗi cho.”
Tô Nhạc cảm thấy có cảmtình với cô gái thẳng thắn này, ít nhất cô ấy còn có thể nói rõ suy nghĩ củamình, sau đó lại thừa nhận lời của mình là không lễ phép, trong khi đang đốimặt với tình địch.
Điện thoại di động vanglên, Tô Nhạc nhìn lại, người gọi tới là Ngụy Sở, cô liếc mắt nhìn Đàm Vi ngồiđối diện, cảm thấy nếu mình nhận điện sẽ kích động đối phương.
“Là điện thoại của NgụySở à?” Đàm Vi đặt cốc cà phê xuống: “Nhanh nghe máy đi, nếu không Ngụy Sở sẽnghĩ tôi bắt cóc bạn gái bảo bối của anh ấy, vậy thì tôi thảm rồi.”
Tô Nhạc áy náy cười, ấnphím nhận cuộc gọi, hạ giọng nói với Ngụy Sở hai câu, nói rõ địa chỉ của mìnhxong liền ngắt máy.
“Ngụy Sở rất thích cô.”Đàm Vi mỉm cười mở miệng: “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy chủ động tiếp cậncô gái nào, chứ đừng nói là săn sóc như vậy. Trước đây, trước mặt con gái, anhấy đều tỏ vẻ lạnh lùng, khách sáo. Vì vậy…” Đàm Vi cười nhìn Tô Nhạc: “Ý tưởnghuấn luyện Ngụy Sở thành một bạn trai lý tưởng cũng không tệ, cô cần cố gắng nhiềuhơn mới được. Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Tô Nhạc đứnglên tiễn Đàm Vi. Đàm Vi đặt một tấm danh thiếp trước mặt cô: “Đây là danh thiếpcủa tôi, tôi rất thích cô, sau này thường xuyên liên lạc nhé.”
“Kiếp này tôi không cóhứng thú với phái nữ.” Tô Nhạc cũng đưa cho đối phương một tấm danh thiếp, nhìnĐàm Vi đi ra khỏi quán cà phê, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Một lát sau, Ngụy Sở láixe tới quán cà phê, nhìn thấy Tô Nhạc đứng ngoài cửa liền giúp cô mở cửa xe, chờcô yên vị rồi mới nói: “Anh tưởng em không thích uống cà phê.”
“Đúng là không thích.” TôNhạc cười khẽ, tâm trạng vô cùng tốt.
Thấy Tô Nhạc như vậy,Ngụy Sở bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng anh không hỏi Tô Nhạc đã có chuyện gì, tuyanh biết người hẹn Tô Nhạc uống cà phê là Đàm Vi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]