Chương trước
Chương sau
Tô Nhạc cảm thấy ánh mắtbố mẹ Trang Vệ nhìn mình có chút phức tạp. Ngày đó, cô đã từng gặp hai người,tính cách của bọn họ rất nghiêm túc, cũng là người vô cùng lễ nghĩa. Ông Trangtrước kia chỉ là một thợ mộc, sau đó ông mở một xưởng sản xuất tư nhân, tiếp đócàng làm càng lớn, cho tới khi có quy mô như hiện nay, xưởng sản xuất trước kiacũng biến thành một công ty chuyên chế tạo những loại dụng cụ sinh hoạt.

Nhìn thấy Tô Nhạc, haingười có chút mất tự nhiên, họ biết tính cách con trai mình, ngày đó bọn họ rấthài lòng về Tô Nhạc, cũng tin tưởng Tô Nhạc sẽ làm tốt vai trò bà chủ gia đình.Chỉ không ngờ con trai nhà mình lại làm chuyện chân đạp hai thuyền, khiến cholớp già bọn họ thật mất mặt. Mà hoàn cảnh xem mặt hiện giờ lại để cho Tô Nhạcnhìn thấy, bọn họ càng nghĩ càng khó xử.

“Chào cô chú.” Tô Nhạcthấy khoảng cách giữa cô và bọn họ rất gần, đành phải đứng dậy bắt chuyện vớihai người, mặc dù trong lòng cô ghét bỏ Trang Vệ nhưng là một vãn bối, cô vẫntôn trọng bọn họ.

“Tiểu Nhạc à.” Bà Trangxấu hổ cười cười: “Cháu cũng tới đây uống trà sao?”

“Vâng ạ, cuối tuần nêncháu cùng bạn tới đây uống trà, mua sắm một số thứ.” Tô Nhạc cười với bà Trang,lại nhìn cô gái bên cạnh, vẻ ngoài rất thanh tú, vì vậy nhận tiện nói: “Hiệngiờ cô chú có việc phải không ạ, vậy cháu không quấy rầy hai người nữa, lát nữacháu và bạn cũng phải đi.”

“Đúng là có chút việc.”Bà Trang ngần ngại cười, nói thêm một câu: “Sau này nếu có thời gian thì tớinhà cô chơi nhé.” Nói xong, bà lập tức ý thức được lời nói của mình không ổn,nhưng đã nói ra nên cũng không tiện rút lời.

“Chỉ cần cô chú khôngchê, sau này có thời gian, cháu nhất định sẽ tới quấy rầy hai người.” Tô Nhạcnghĩ không cần phải làm hai người này khó xử, vì vậy cười cười cho qua chuyện.

Thấy Tô Nhạc như vậy, haingười càng áy náy, Tô Nhạc đang mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu, phối hợp vớimột bộ âu phục thời trang, ăn mặc tuy đơn giản nhưng nhẹ nhàng nhanh nhẹn, tốthơn nhiều so với cô gái không biết gia đình dạy dỗ như thế nào kia, cũng khônghiểu con trai mình đầu óc choáng váng thế nào lại làm ra loại chuyện như thế.

Bà Trang cũng là mộtngười phụ nữ mạnh mẽ, hiểu được phụ nữ sẽ tổn thương thế nào nếu gặp phải loạichuyện này, hiện giờ Tô Nhạc bằng lòng cười gọi bà một tiếng cô cũng là may mắnlắm rồi.

“Tô Nhạc.” Trang Vệ thậtsự không ngờ sẽ gặp phải Tô Nhạc ở đây, thấy cô vẫn lễ phép khách sáo với bố mẹmình, không khỏi giật mình mở miệng nói: “Hai ngày trước anh có gọi điện choem, vì sao lại không gọi được, em không sao chứ?”

Tô Nhạc miễn cưỡng congkhóe miệng thành một nụ cười: “Cảm ơn cậu Trang quan tâm, tôi chỉ thay số điệnthoại thôi.”

Trang Vệ nghe vậy, sắcmặt thật khó coi, người ta đổi số lại không nói cho mình, thế này nghĩa là thếnào? Anh nhìn bên cạnh Tô Nhạc để không ít đồ đạc, những thứ này đều không phảinhững thứ rẻ tiền, anh không hiểu, nhớ lại quần áo và giầy dép Tô Nhạc từngmua, tuy không phải hàng hiệu nổi tiếng nhưng cũng là những thứ không tệ, anhlại chưa từng hỏi tiền của Tô Nhạc ở đâu ra. Anh nhớ khi còn học đại học, TôNhạc mời anh tới một nhà hàng rất đắt tiền, là đồ ăn Pháp mà anh thích, lý dolúc ấy là thế nào, hình như Tô Nhạc nói làm ăn lời được hơn hai vạn tệ, nhưnganh cũng quên không hỏi Tô Nhạc hai vạn đó từ đâu mà ra.

Có lẽ, trước nay Tô Nhạcđều sống rất tốt, chỉ có anh là chưa từng thật sự quan tâm tới cô, cũng chưabao giờ nghĩ đến chuyện trang phục này không hợp, đồ trang sức kia không nênđeo khi anh đưa cô tới những buổi gặp mặt quan trọng. Anh biết Tô Nhạc là mộtngười con gái mạnh mẽ, vì vậy nhắc nhở mình không nên can thiệp quá nhiều vàocuộc sống của Tô Nhạc, cuối cùng lại thành chểnh mảng.

“Ông bà Trang, ông bàDương, hôm nay thật khéo.” Sau khi biết Tô Nhạc đang uống trà ở đâu, lại ngheTô Nhạc nói đã mua rất nhiều thứ, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Ngụy Sở vẫnquyết định tới đón Tô Nhạc, không ngờ vừa bước vào đây đã nhìn thấy người nhàhọ Trang và họ Dương, nhìn thế này có vẻ như Trang Vệ định xem mặt con gái nhàhọ Dương?

“Tổng giám đốc Ngụy.” ÔngTrang nhìn thấy Ngụy Sở, nét mặt lộ ra vài phần kính nể, tuy tuổi ông hơn NgụySở rất nhiều, nhưng hiện giờ việc làm ăn của nhà họ Trang quả thật không thể sovới công ty của Ngụy Sở: “Thật không ngờ tổng giám đốc Ngụy cũng tới uống trà,chi bằng ngồi cùng chúng tôi đi.”

Người nhà họ Dương nghevậy cũng phụ họa theo, trên thương trường có nhiều quan hệ vẫn tốt hơn.

“Không cần, tôi chỉ tớiđón bạn gái thôi.” Ngụy Sở cười ôn hòa: “Con gái mà, nhìn thấy thứ gì đẹp đềumuốn mua, tuy không có thời gian đi cùng cô ấy nhưng tới đón cô ấy, giúp cô ấyxách đồ, làm lái xe thì không có vấn đề gì.”

“À.” Ông Trang cười nói:“Không biết con gái nhà ai mà được tổng giám đốc săn sóc như vậy, mấy người giàcả chúng tôi cũng muốn gặp một lần.”

“Ông Trang thật biết nóiđùa, ông Dương có thể không biết bạn gái tôi, nhưng ông nhất định là biết.” Nóixong, anh đi tới bên cạnh Tô Nhạc, cầm lấy tay cô: “Tôi cũng không ngờ ôngTrang lại biết Nhạc Nhạc, đây đúng là duyên phận.”

Khi nghe tới hai chữ“Nhạc Nhạc”, Tô Nhạc rùng mình một cái, nhưng tay lại bị người ta nắm càngchặt, cô yên lặng nhìn bức vẽ hoa mẫu đơn trên tường.

Hai người lớn nhà họTrang nhìn Ngụy Sở một lát, lại nhìn con trai nhà mình một lát, trong lòng hiểurõ con trai nhà mình không còn đất diễn nữa, làm cha mẹ tuy đều thiên vị concái mình, nhưng thật sự không thể so con trai với người đang đứng trước mặt nàyđược.

“Nhạc Nhạc, em cũng đừngđứng nữa.” Ngụy Sở cười để Tô Nhạc ngồi xuống xong mới vừa cười vừa nói với mấyngười kia: “Phải chăng ông bà Dương và ông bà Trang có chuyện cần nói, có phảichúng tôi đã quấy rầy mọi người không?”

“Không có, không có.” ÔngDương nghe vậy vội vàng cười khen ngợi Tô Nhạc: “Bạn gái tổng giám đốc Ngụythật đẹp, thảo nào tổng giám đốc lại dịu dàng chăm sóc như thế.”

“Bạn gái của mình đươngnhiên còn phải thương yêu gấp bội, mình đặt cô ấy trong tim, làm cô ấy đau lòngchẳng khác nào làm chính tim mình đau.” Ngụy Sở cười nói.

Tô Nhạc nghe xong câunày, trong lòng thoáng rung động, những lời này có thể mượn để viết vào tiểuthuyết. Câu nói này thật sự rất tình cảm, ngay cả trái tim cô cũng không nhịnđược mà đập nhanh hơn hai nhịp. Quả nhiên lời ngon ngọt có lực sát thương, màlời ngon ngọt của đàn ông tốt còn có lực sát thương hơn gấp bội.

Trần Nguyệt ở bên cạnhnhìn sắc mặt Trang Vệ càng lúc càng thảm hại, cô đặt tách trà trong tay xuống,trong lòng cảm khái nghĩ, rõ ràng là anh Ngụy chẳng nói chuyện gì quá đáng, vìsao cô lại cảm thấy lời này của anh Ngụy có sức công phá vô cùng mạnh mẽ đốivới loại đàn ông cặn bã như Trang Vệ nhỉ?

Quả nhiên dùng thủ đoạnmềm dẻo, giết người không thấy máu mới là biện pháp hay.

Ngụy Sở cũng không muốnđể Tô Nhạc tiếp tục ở lại đây, anh nhìn về phía Trần Nguyệt: “Đàn em, còn muốnuống trà nữa không, anh gọi người mang thêm một ấm trà mới đến.”

“Không cần, không cần, emuống xong rồi.” Trần Nguyệt thu cánh tay vừa định cầm lấy cốc trà về, cườigượng nói: “Uống quá nhiều trà không tốt cho làn da, không tốt.” Quả nhiên dướiloại câu hỏi “dịu dàng” này của anh Ngụy, cô cũng không có bất kể sức phòng ngựnào.

Tay phải cầm mấy túi, taytrái cầm mấy túi, thậm chí Ngụy Sở còn theo nguyên tắc bạn của bạn gái cũngphải chăm sóc cẩn thận, cầm lấy hơn một nửa số đồ đạc Trần Nguyệt đã mua, trongkhi Trần Nguyệt còn đang bất ngờ, Ngụy Sở đã lên tiếng chào nhà họ Trang và nhàhọ Dương, dù cầm theo túi lớn túi nhỏ vẫn không ảnh hưởng tới phong thái tinhanh.

“Người đàn ông tốt nhấttrên đời nha.” Trần Nguyệt nhìn bóng lưng Ngụy Sở, cảm thán trong lòng, ngườinhư Ngụy Sở lại bằng lòng làm cu li cho Tô Nhạc, thậm chí cả đồ của cô cũngđồng ý cầm giúp, không mảy may cảm thấy loại đàn ông tuấn tú nhiều tiền nhưmình khác với những người đàn ông bình thường khác. Không tỏ vẻ khoe khoang củakẻ có tiền trước mặt bạn bè của bạn gái, cũng không ra vẻ kênh kiệu của đạithần, một người đàn ông như vậy lại bằng lòng làm những chuyện này cho Tô Nhạc,nếu nói tình cảm của anh đối với Tô Nhạc không sâu đậm, đánh chết cô cũng khôngtin.

Cô lại nghiêng đầu nhìnTô Nhạc, không biết làm việc nhà, không thích nấu cơm, ghét phải rửa bát, cókhuynh hướng theo chủ nghĩa nữ quyền, diện mạo tuy đẹp nhưng cũng chẳng phải mỹnữ tuyệt thế. Cô không khỏi lắc đầu, đại thần cũng có khuyết điểm, ví dụ nhưánh mắt nhìn người, quá kém cỏi!

Tô Nhạc cầm theo mộtchiếc túi xách nhỏ, theo Ngụy Sở ra khỏi quán trà, híp mắt cười nhìn TrầnNguyệt kinh hoàng nhận lấy mấy thứ từ tay Ngụy Sở, ngơ ngác đứng bên cạnh cửaxe của mình cười gượng: “Anh Ngụy, cảm ơn, rất cảm ơn ạ.”

“Không có gì, em là bạnTô Nhạc thì cũng là bạn anh, rất cảm ơn em ngày thường đã chăm sóc Tô Nhạc.”Thái độ của Ngụy Sở đối với Trần Nguyệt rất ôn hòa, khiến cho Trần Nguyệt đượcquan tâm quá mà cảm thấy hoảng hốt.

Thực ra cô không biếtNgụy Sở chỉ đang cảm ơn sự chăm sóc và giữ gìn của cô đối với Tô Nhạc mà thôi.Một tình bạn chân thành không đổi, Tô Nhạc có người bạn như vậy chăm sóc, anhthật lòng muốn cảm ơn.

“Đại thần này, à khôngphải, anh Ngụy này, anh nghìn vạn lần đừng nói vậy, Tô Nhạc là bạn em, em giúpđỡ con bé là đương nhiên, ngày đó, khi em gặp phải chuyện phiền phức, Tô Nhạclà người đầu tiên và cũng là người duy nhất thật lòng giúp đỡ em, khi đó emkhông cần nói cảm ơn với Tô Nhạc, hiện giờ Tô Nhạc cũng không cần nói cảm ơnvới em.” Thái độ của Trần Nguyệt vô cùng nghiêm túc, nhìn Tô Nhạc đứng cách đómười bước: “Trước đây em vẫn lo lắng Trang Vệ không thể hiểu rõ Tô Nhạc, kếtquả cuối cùng là hai người chia tay. Em không cần anh nói cảm ơn em, chỉ hyvọng anh có thể đối xử tốt với con bé, đừng nhìn bình thường con bé có vẻ vôtâm, chỉ là bề ngoài kiên cường, bên trong yếu đuối mà thôi. Anh cũng đừnggiống một số gã đàn ông vô liêm sỉ khác, cho rằng một cô gái kiên cường sẽkhông bị tổn thương, còn nhìn một cô nàng mảnh mai yếu đuối chỉ thích khóc lócsẽ đau lòng, nếu anh như vậy, cho dù anh từng là thần tượng của em, em cũng sẽđánh cho đến khi anh tỉnh lại!”

Ngụy Sở nghe những lờinày xong càng thật lòng thích Trần Nguyệt, anh gật đầu: “Sẽ không, cô gái kháccó yếu đuối thế nào cũng là chuyện của cô ta, Tô Nhạc dù có kiên cường hơn nữacũng là chuyện của anh, nếu anh phụ lòng Tô Nhạc, dù em có tạt a-xít, anh cũngkhông khởi tố.”

Trần Nguyệt gật đầu: “Vậylà tốt rồi.” Đại thần dù có tốt đẹp thế nào chăng nữa cũng không bằng được bạnbè mình, vì vậy, trên phương diện này, Trần Nguyệt rất cương quyết.

Tô Nhạc thấy hai ngườitrò chuyện sắp xong mới cười đi tới bên cạnh: “Tớ nói này, hai người tưởng a-xítcó thể tùy tiện tạt hay sao, chưa nói đến chuyện khó mua, nhỡ may hất đến chínhmình thì sao?”

Trần Nguyệt liếc mắtkhinh thường: “Con nhóc vô tâm, đứng sang một bên, chị đây lười nói chuyện vớimi.”

“Tớ còn định nói với cậu,quyển tiểu thuyết cậu thích tớ đã nhờ tác giả ký và gửi đến chỗ tớ rồi, nếu cậukhông cần nữa thì tớ giữ lại cho mình vậy.”

“Đừng, chẳng phải chỉ đùachút thôi sao, bạn yêu, chúng ta là ai chứ.”

Ngụy Sở đứng cách mấybước, kiên nhẫn nhìn hai cô gái “liếc mắt đưa tình”.

Sau khi Trần Nguyệt láixe đi, Tô Nhạc ngồi vào xe Ngụy Sở, trong xe đang mở bài hát cô thích nhất, cônở nụ cười, nghiêng đầu nói với Ngụy Sở: “Ấn tượng tăng lên không ít, đồng chícần tiếp tục cố gắng.”

Ngụy Sở nhìn sang phía TôNhạc, thấy vành tai cô ửng hồng.

“Tôi tuyệt đối không phụsự tín nhiệm của tổ chức.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.