Nhà Ngụy Sở không xanhvàng rực rỡ như Tô Nhạc tưởng tượng, mà nó là một biệt thự nhỏ hai tầng, bênngoài có một vườn hoa không lớn, một bên trồng mấy loại hoa cỏ, bên kia lạitrồng mấy loại rau xanh.
Mở cửa ra, trong phòngrất ngăn nắp sạch sẽ, phong cách tao nhã, không khí trong lành, mặc dù vậy vẫnlàm cho người ta cảm thấy thiếu sự ấm áp của gia đình, Tô Nhạc đứng ngẩn người,cuối cùng cô cũng bước vào nhà một người đàn ông độc thân rồi, đã phạm vào mộttrong những quy tắc an toàn quan trọng nhất của phụ nữ rồi.
Một đôi dép đi trong nhàđược đặt trước mặt Tô Nhạc, khi cô kịp lấy lại tinh thần thì Ngụy Sở đã thẳnglưng lên, trên gương mặt đẹp trai mang một nụ cười ôn hòa: “Thay dép đi chothoải mái.”
“A, cảm ơn.” Tô Nhạc cởigiày cao gót, nhìn đôi dép này, lông xù, bên trên còn có một hình trang tríđáng yêu, có vẻ còn mới, cũng chưa từng có người đi.
Ngụy Sở đặt nguyên liệuxuống một bên bàn ăn, xoay người hỏi Tô Nhạc còn đang đứng trong phòng khách:“Uống cà phê hay uống trà?”
Tô Nhạc ngồi xuống sôpha, vuốt vuốt tóc mái có phần không được tự nhiên: “Có thể uống nước trái câykhông?” Được rồi, cô bắt đầu hối hận khi mình chỉ vì một bữa cơm chùa mà cứ thếđi theo Ngụy Sở, bầu không khí này thật sự có chút… xấu hổ.
Dường như phát hiện vẻmất tự nhiên của Tô Nhạc, Ngụy Sở rót cho Tô Nhạc một cốc nước chanh, đưa điềukhiển TV cho cô: “Xem TV một lát trước đi, cơm nước rất nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-chao-em/2498503/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.