Sau khi Tô Nhạc bước vàophòng mới phát hiện con nhỏ Trần Nguyệt đã ngồi trong góc cắn hạt dưa, đang nóichuyện rất rôm rả với một bạn học nam bên cạnh, ngay cả cô bước vào phòng cũngkhông nhìn thấy.
Ngồi xuống bên cạnh TrầnNguyệt, Tô Nhạc cẩn thận đánh giá bạn nam này, nhìn thế nào cũng thấy quen mắt.Nhưng nhất thời không thể nhớ được người kia là ai.
“A? Trần Nguyệt, đâykhông phải là Tô Nhạc, bạn thân của em hồi đại học sao?” Anh ta vừa nhìn thấyTô Nhạc đã nhận ra: “Tô Nhạc, đã lâu không gặp, không ngờ em lại ở lại thànhphố này.”
Nhất thời Tô Nhạc khôngnhận ra anh chàng này là ai, nhưng nhìn thái độ của Trần Nguyệt, hẳn là anh tacó quan hệ tốt với Trần Nguyệt, cô cũng cười gật đầu: “Vâng, đúng, em tốtnghiệp xong vẫn ở lại đây làm việc, không ngờ anh cũng ở đây.”
“A, trước đây anh nghenói em muốn về quê làm việc, vì sao lại ở lại?” Anh ta đưa cho Tô Nhạc một lonnước: “Lúc đó có người còn rất nuối tiếc về quyết định của em đấy.”
Tô Nhạc hơi kinh ngạc, ýđịnh về quê cô nói từ năm thứ hai, nếu người trước mặt biết chuyện này, chắc làngười cô đã quen từ năm đó. Tô Nhạc quay đầu nhìn Trần Nguyệt, muốn tìm đượcđáp án từ chỗ Trần nguyệt.
“Tào Ngu Đông, anh nóibậy bạ gì đấy.” Trần Nguyệt thấy Tô Nhạc thay đổi sắc mặt, nghĩ rằng Tô Nhạcnghĩ tới chuyện Trang Vệ, vội vàng nói tránh đi: “Anh là đàn anh lớn hơn bọn emhai khóa, anh thì biết cái gì.”
Tào Ngu Đồng nhớ tớichuyện Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-chao-em/2498500/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.