Vân Yến vội vàng từ phía sau Sở Tuấn Thịnh đi ra, nhìn Hứa Lâm giải thích nói: "Xin lỗi, cảm ơn sự yêu thích của anh nhưng tôi có bạn trai rồi!" Vừa nãy, Hứa Lâm lại không nói lời gì quá đáng, cô ấy lại không thể giống như người tâm thần vậy, tự mình đa tình nói, tự mình có bạn trai rồi! Chỉ có điều, ở trước mặt nhiều người như vậy được Hứa Lâm tỏ tình, thái độ Sở Tuấn Thịnh lại hung hăng như vậy, Vân Yến thực sự cảm thấy rất lúng túng! Sau khi Hứa Lâm nghe được những lời của cô ấy nói, vẻ mặt bỗng dại ra thất vọng, lập tức sự lúng túng và thảm hại tỏa ra. Anh ta mỗi hơi giật lên, ngại ngùng nói một câu: "Xin lỗi, làm phiền rồi!" Anh ta nói xong, chật vật xoay người rời đi. Vân Yến kéo cánh tay của Sở Tuấn Thịnh: "Anh đừng có nhằm vào người khác, anh ấy chắc cũng không phải cố ý!" Sở Tuấn Thịnh xoay người hung hãng nhìn cô ấy: "Em còn nói, em đã có bạn trai rồi, vừa nãy thì không nên nói chuyện với anh ta!" Vân Yến: "... Người này máu ghen làm sao lại lớn như vậy chứ! Bạch Cẩm Sương khế cau mày, hằng giọng một cái, nói: "Sở Tuấn Thịnh, anh để cho Lâm Kim Thư dẫn Vân Yến đi thay quần áo trước đã, còn nữa đừng có hung dữ với cô ấy!" Sở Tuấn Thịnh mắt cụp xuống nhìn vết rượu ở trên người của Vân Yến, tâm tình không biết là vui hay giận, lát sau anh ta gật đầu: "Tôi biết rồi!" Anh ta nói xong, đưa tay ra, do dự một chút, xoa tóc của Vân Yến: "Đi theo Lâm Kim Thư thay quần áo đi, anh đợi em!" Bởi vì là tiệc cuối năm Cảnh Hạo Đông chuẩn bị, Lâm Kim Thư biết quần áo dự phòng ở đâu, cô ấy liền dẫn Văn Yến qua đó. Mặc Tu Nhân thấy chỉ còn lại một mình Bạch Cẩm Sương, không chút biến sắc liền đi qua, đứng cạnh Bạch Cẩm Sương đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô. Bạch Cẩm Sương xoay người nhìn anh một chút, không nhịn được liền môi cong lên. Ánh mắt của Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân tất cả đều không lời nói. Kết quả trước mặt hai người anh em Sở Tuấn Thịnh và Cảnh Hạo Đông, đêm nay rõ ràng là trải qua chuyện giống nhau, vốn là tên tỉnh táo tiếc cho nhau. Đáng tiếc, sự thực lại ngược lại, Vân Yến và Lâm Kim Thư vừa đi ra, Cảnh Hạo Đông liền bật chế độ châm chọc: "Cậu nói cậu nổi nóng với người con gái của mình, coi là đàn ông không!" Sở Tuấn Thịnh vốn là tâm trạng không tốt, nghe nói như thế, liền ngẩng đầu lên cười lạnh: "Cậu là đàn ông, còn không phải là đi giám sát nhìn chăm chăm Lâm Tuấn Kỳ và Lâm Kim Thư sao, cậu còn có mặt mũi nói tôi!" Cảnh Hạo Đông cũng không phản đối: “Tôi đó là quan tâm vợ, tôi lại không có tức giận với Lâm Tuấn Kỳ, vừa nãy không phải là tôi với Mặc Tu Nhân đến, cậu không phải đánh Hứa Lâm một trận rồi!" Sở Tuấn Thịnh hừ lạnh một tiếng: "Chuyện chưa xảy ra, câu đúng là thật biết suy đoán!" Cảnh Hạo Đông cười nhạo: "Đó là vì tôi và Tu Nhân đến kịp thời, đừng tưởng tôi không biết tính cách cậu là gì!" "Hừ!" Sở Tuấn Thịnh châm biếm nhìn anh ta: "Cậu đúng là hiểu rõ tôi!" Cảnh Hạo Đông: "Đúng vậy, tôi thực sự hiểu cậu, biết cậu nhất định là cố tình gây sự, người ta Hứa Lâm chỉ là muốn giúp Vân Yến lau vết rượu, lại không có ý xấu gì, cậu còn muốn làm lớn chuyện! Hận là không thể giết người!" Cảnh Hạo Đông trước đó rõ ràng là đứng về phía Sở Tuấn Thịnh, lúc này hai người tức giận nhau, lập trường của anh ta lập tức thay đổi rồi! Trong mắt của Sở Tuấn Thịnh mang theo sự nguy hiểm nheo lại: "Cảnh Hạo Đông, cậu đây là muốn ăn đánh hå?" Cảnh Hạo Đông nhấc cằm lên: "Cậu đánh thắng được tôi không?" Bạch Cẩm Sương nhìn hai người này đối chọi gay gắt: "Bọn họ đây là đang làm gì chứ?" Mặc Tu Nhân thấp giọng ở bên tai cô nói: "Chọi gà đều như vậy!" Bạch Cẩm Sương: "... Anh xác định anh không phải là đang mắng người? Nhìn thấy vẻ mặt cạn lời của Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân cười khẽ: "Hai người bọn họ cứ như vậy, anh đã quen rồi!" Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Nhìn thấy ngứa mắt nhau?" Mặc Tu Nhân cười gật đầu. Bạch Cẩm Sương rất cạn lời: "Bọn họ làm sao lại ấu trĩ như thế!" Mặc Tu Nhân không nhịn được đưa tay ra véo mặt của cô: "Em không phải nói, đàn ông đều rất ấu trĩ sao!" Bạch Cẩm Sương không nói gì nhìn trời, anh đúng vẫn là nói sự thật! Chỉ là, ngay khi mà Sở Tuấn Thịnh và Cảnh Hạo Đông còn gương dây, Lâm Kim Thư và Vân Yến quay về. Vân Yến thay một chiếc váy màu đen, đặc biệt bó sát, vô cùng xinh đẹp. Nếu như nói Vẫn Yến trước đó, là một đóa hoa bách hợp tươi mát, vậy thì lúc này Vân Yến lại giống như bông hoa hồng trong bóng đêm, đang nở hoa. Ánh mắt của Sở Tuấn Thịnh có chút không khống chế được nhìn Vân Yến. Bạch Cẩm Sương chú ý đến vẻ mặt của Sở Tuấn Thịnh, nhớ đến vẻ mặt đầy tức giận của anh ta vừa nãy, không nhịn được mà môi cong lên. Ý muốn chiếm hữu của đàn ông! Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm Sở Tuấn Thịnh, đang cười thì cắm bỗng nhiên bị người ta véo, hướng quay lại. Bạch Cẩm Sương cau mày: "Anh làm gì thế?" Ánh mắt của Mặc Tu Nhân có chút nguy hiểm: "Không được phép nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác!" Bạch Cẩm Sương: ".. Ánh mắt này, cô có thể giải thích! Mặc Tu Nhân hình như nhìn thấu ý nghĩ của Bạch Cẩm Sương, giọng nói có chút trầm thấp: "Không cần giải thích, chính là không cho em nhìn!" Bạch Cẩm Sương mím môi, kéo tay Mặc Tu Nhân xuống: "Không nhìn nữa, anh đừng có mà véo cắm của em, không thoải mái!" Mặc Tu Nhân tay bị kéo xuống lại ôm vào vai của Bạch Cẩm Sương: "Không thoải mái cũng đừng nhìn người khác!” Bạch Cẩm Sương đúng thật là phục rồi: "Được rồi, không nhìn!" Cô còn không muốn tranh luận vấn đề này với người đàn ông ấu trí! Vân Yến vừa ngồi xuống bên cạnh Sở Tuấn Thịnh, liền nghe thấy Sở Tuần Thịnh hung hăng hỏi cô ấy: "Áo khoác của anh đâu?" Vân Yến nói: "Bên trong dính một chút rượu trên váy của em, em bảo người cầm đi xử lý rồi, lát nữa sẽ mang cho anh!" Sở Tuấn Thịnh nói: "Anh đưa cho em, chính là để cho em khoác, anh không cần bọn họ giúp anh xử lý!" Vẫn Yến cau mày: "Anh có ý gì? Hy vọng em tiếp tục khoác áo khoác c lê đó?" Sở Tuấn Thịnh vẻ mặt có chút đông cứng, không dám hé răng! Vân Yến nhíu mày: "Lẽ nào em mặc chiếc váy này không đẹp sao?" Vẫn Yến tự mình lầm bầm: "Nhưng mà...Lâm Kim Thư rõ ràng nói, bộ này đẹp nhất mà!" Nhìn thấy Vân Yến vẻ mặt nghi hoặc, cau mày, Sở Tuấn Thịnh không nhịn được cầm tay cô, mặt có chút thối: "Đẹp, anh không nói là xấu!" Vân Yến nhìn anh một chút: "Vậy anh tại sao còn bắt em khoác cáo của anh!" Sở Tuấn Thịnh nằm tay cô ấy hơi dùng sức một chút "Bởi vì quá đẹp, mới không muốn để cho người khác nhìn thấy!" Đẹp thì chỉ mình anh ta cất giấu đi, không có bất kỳ người nào nhìn! Vân Yến. "... Lời này cô ấy làm sao có thể tiếp đây! Chỉ có điều, có chút thẹn thùng không tên, làm sao bây giờ? Sở Tuấn Thịnh nhìn thấy mặt của cô ấy có chút đỏ, nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa áo khoác mang đến, em khoác lên, nghe lời anh được không?" Vân Yến mặt đỏ ửng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn gật đâu! Cảnh Hạo Đông vừa nói với Lâm Kim Thư mấy câu, liền nhìn thấy Sở Tuấn Thịnh đang nhỏ giọng nói chuyện với Vân Yến, anh ta hằng giọng một cái: "Này này này, mọi người khó khăn làm mới cùng nhau nói chuyện, các người đang cố tình nói thì thầm gì sao!" Sở Tuấn Thịnh ngẩng đầu, mặt không hề cảm xúc trả lời một câu" "Cậu tự mình nói không ái lấp miệng của cậu!" Cảnh Hạo Đông nhịn xuống kích động mất trợn tròn: "Sở Tuấn Thịnh, trước mặt Vân Yến tôi nể mặt cậu, cậu có biết nói tiếng người không!" Sở Tuần Thịnh châm chọc lại: "Tôi nếu như nói không phải là tiếng người thì cậu có thể nghe hiểu được không?" Cảnh Hạo Đông cười nhạo: "Vậy cậu sợ là không biết, tôi đang biết tiếng thủ vật!" Sở Tuần Thịnh cười lạnh: "Tôi còn tưởng rằng, cậu chính là cầm thủ chứ! Cảnh Hạo Đông châm chọc cười lên một tiếng: "Không sánh được với cậu, người tự xưng là súc sinh!” Mặc Tu Nhân nhìn thấy hai người này càng nói càng quá, mở miệng: "Đều câm mồm lại, ở đây còn có phụ nữ nữa, hai người có thể chú ý đến hình tượng một chút được không!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]