Mặc Tu Nhân nói xong liền cúp điện thoại.
Bạch Cẩm Sương ngồi bên cạnh anh, cô nghe thấy mọi thứ từ phía bên kia điện thoại, cô liếc nhìn Mặc Tu Nhân: "Dư Thiên Hạo...anh ta không biết Dư Thiên Thanh đang ở đây sao?"
Mặc Tu Nhân mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt u ám: "Cô ta có lẽ đã nói dối Dư Thiên Hạo!" Bạch Cẩm Sương nhíu chặt mày: "Cô ta đang muốn làm gì?"
Mặc Tu Nhân đột nhiên nhìn cô, nghiêm túc nói: "Không cam tâm thôi!" “Hả?” Bạch Cẩm Sương có chút khó hiểu!
Mặc Tu Nhân tiếp tục: "Cô ta đã im lặng trong 6 năm mà không có bất kỳ tin tức nào. Khi em vừa xuất hiện, cô ta liền hành động bất thường. Cô ta có thể nghĩ rằng em sẽ không bao giờ trở lại nữa, vì vậy...mới luôn ngoan ngoãn chờ đợi anh cho một đáp án, dù cho cô ta có biết đi nữa, rằng hy vọng này mù mịt, cô ta cũng không muốn từ bỏ. Nhưng mà, sau khi em xuất hiện, cô ta hoàn toàn hết hy vọng rồi, vậy nên...cô ta mới làm như vậy. Cô ta đã đợi suốt sáu năm, anh vẫn chọn cùng em, anh nghĩ cô ta bị dày vò như vậy, cuối cùng vì không cam tâm mà thôi, không phải là có người từng nói, bỏ ra càng nhiều càng khó buông tay hay sao?"
Bạch Cẩm Sương thật sự không ngờ Mặc Tu Nhân lại nói ra lời như vậy, cô cười: "Anh hiểu cũng nhiều thật đấy, nhưng mà...nghe anh nói, cô ta có tình yêu sâu đậm với anh, anh có nỡ ra tay với cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166639/chuong-918.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.