Vân Yến cười lạnh: "Tôi cho anh một cơ hội, anh cần cơ hội của tôi sao? Anh cứu tôi xong liền biến mất, chẳng lẽ không phải chờ tôi tới cửa cảm ơn anh, đáng tiếc, khoảng thời gian này tôi quá bận rộn, không có thời gian, vừa đúng lúc hôm nay trực tiếp cảm ơn anh một chút, cần tôi cúi người 90 độ để cảm ơn không?”
Sở Tuấn Thịnh vốn bị Vân Yến nói rất tức giận, nhưng... anh ta nghĩ tới lời Vẫn Yến nói, đôi mắt lóe lên: "Cô quan tâm đến chuyện, tôi sau ngày hôm đó, không đến tìm cô nữa sao?”
Thái độ của Vân Yến nhất thời trở nên có chút cứng ngắc, mặt cô ấy tối sầm lại: "Anh nghĩ nhiều rồi, anh có tìm tôi, đi đâu, thì có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là cần biết sự thật mà thôi! Hơn nữa, tôi cũng không cần một kẻ lừa đảo đến tìm tôi!”
Giọng điệu của Vân Yến không được thoải mái, rõ ràng là đang tức giận.
Sở Tuấn Thịnh thở phào nhẹ nhõm: "Vận Yến, mấy ngày nay tôi không đến tìm cô nữa, nhưng mà, cũng không phải bởi vì tôi không muốn đến tìm cô, công ty tôi xảy ra chuyện, trong khoảng thời gian này tôi phải đi ra nước ngoài!”
Vân Yến theo bản năng nhìn anh ta một cái, sau đó rũ mắt xuống, khẩu thị tâm phi: "Tôi nói rồi, những thứ này không liên quan gì đến tôi, anh không cần nói với tôi!”
Sở Tuấn Thịnh thái độ nghiêm túc: "Cho dù cô cảm thấy có liên quan hay không, cá nhân tôi nghĩ rằng, vẫn cần phải giải thích với cô, và...tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166630/chuong-909.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.