Bạch Cẩm Sương không thấy Mặc Tu Nhân trả lời thì nhịn không được mà cười khẽ một tiếng: “Thế nào? Lại giận rồi à?”
Khóe miệng Mặc Tu Nhân giật giật, anh thích giận đến vậy à? Anh lạnh nhạt liếc nhìn cô: “Chỗ nào cho em thấy anh đang giận thế?”
Bạch Cẩm Sương nhịn cười: “Từ tối hôm qua tới hôm nay, anh sắp thành cái túi khí luôn rồi, còn không phải là em đang lo lắng à!”
Mặc Tu Nhân nhịn không được nắm lấy tay cô: “Còn không phải là trách em à!”
Bạch Cẩm Sương cười rồi gật đầu: “Ừm, trách em, trách em hết, cái gì cũng là lỗi của em hết!”
Mặc Tu Nhân tinh nghịch nhìn cô, cười mỉm: “Ừm, đều là lỗi của em hết, dễ dàng yêu anh như thế nên em nhất định phải chấp nhận cái tính nết xấu xa này của anh!”
Bạch Cẩm Sương nghe xong thì thấy chột dạ, tính nết của Mặc Tu Nhân đang ở trước mặt cô đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Trong lòng cô cũng hiểu rất rõ, e rằng trên thế giới này sẽ không còn người nào có thể khiến Mặc Tu Nhân chịu hạ mình để đối xử như thế này nữa đâu.
Cô thoát khỏi tay của Mặc Tu Nhân: “Đừng cầm tay em nữa, lo cầm vô lăng mà lái xe cho cẩn thận đi!”
Mặc Tu Nhân cong môi: “Được rồi, nghe em hết, nhưng mà em có hồi hộp không?”
Khỏe mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên, chắc nịch nói: “Đã là lần thứ hai kết hôn rồi, có gì mà phải hồi hộp nữa chứ!” Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô, không vạch trần lời nói dối của cô.
Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166621/chuong-900.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.