Giọng điệu Vân Yến cứng rắn nói: “Là do anh ta lừa tớ trước, thái độ của tớ đối với anh ta vậy là tốt lắm rồi! Được rồi, cậu cũng nhanh chóng trở về đi, tớ tìm đại một người nào đó đi nhờ là được rồi!” Bạch Cẩm Sương có chút không yên tâm: “Tớ gọi điện thoại kêu tài xế nhà họ Tần đưa cậu về đi!” Vân Yến bỗng nhiên ôm lấy mặt: “Không cần đâu, tớ muốn đi một mình một lát, bình tâm lại, Cẩm Sương, cậu có thể nào đừng ở đây nhìn tớ nữa không?” Đôi mắt Bạch Cẩm Sương loé sáng lên, thở dài bất lực: “Vậy được rồi, cậu cẩn thận đó, có vấn đề gì thì cứ gọi điện ngay cho tớ!” Bạch Cẩm Sương đi rồi, trong lòng Vân Yến còn nén lại một luồng khí, cầm túi xách lên, mang giày cao gót vào, men theo ven đường đi. Trên đường có mấy chiếc xe chạy ngang qua, cô ấy lại không hề chặn chiếc xe nào lại. Kết quả, đi được khoảng mười phút, đột nhiên có một chiếc xe Ferrari màu đỏ phanh lại rất đột ngột, dừng lại ngay bên cạnh cô ấy. Vận Yến cau mày, nhìn đối phương một cái, không thèm để ý đến liền bỏ đi. Cửa kính của xe được hạ xuống, Đỗ Nghĩa thấy Vân Yến không thèm nhìn đến bản thân thì sắc mặt liền tối lại ngay lập tức. Lúc trước Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân khiến anh ta lúng túng trong bữa tiệc, vốn dĩ anh ta đã nhịn lại cơn tức này rồi, nhưng mà nghĩ đến Bạch Cẩm Sương có Mặc Tu Nhân bảo vệ, hơn nữa còn là cháu gái bên ngoại của nhà họ Đỗ, người chị họ xa xôi của anh ta, anh ta không dám dễ dàng đắc tội. Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ Vân Yến ở bữa tiệc nói chuyện thân thiết với Bạch Cẩm Sương như vậy, chắc là bạn bè rất tốt. Nếu như không động tới Bạch Cẩm Sương được, vậy thì anh ta động tới bạn của Bạch Cẩm Sương. Xe của Vân Yến là do anh ta tìm người đến đâm thủng, anh ta đang đợi để nhân cơ hội đó đưa Vân Yến đi một đoạn. Kết quả, Vân Yến đến nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, chuyện này khiến sắc mặt của Đỗ Nghĩa rất không tốt, anh ta cố gắng áp phần cảm xúc u tối đó của mình xuống, mỉm cười hạ kính cửa xe xuống, hét lên theo sau lưng Vân Yến: “Hey, người đẹp, cô cũng là người đẹp tham gia bữa tiệc của nhà lúc Tần lúc nãy đúng không, sao lại tự mình đi bộ vậy, tôi đưa cô đi một đoạn này!” Vận Yến cứ như không nghe thấy lời anh ta nói tiếp tục đi về phía trước, trong lòng thì cứ lặp đi lặp lại mấy câu mắng chửi Sở Tuấn Thịnh. Sở Tuấn Thịnh là do cô ấy chửi đi, nhưng mà khi Sở Tuấn Thịnh thật sự đi rồi thì trong lòng cô ấy lại vô cùng buồn bã, chắc đây chính là cái già mồm mà người ta hay nói! Cô ấy thật sự không thể ngờ là bản thân mình cũng có ngày hôm nay, cũng sẽ biến thành người cứng mồm cứng miệng như vậy! Đôi mắt cô ấy đỏ lên, tiếp tục đi về phía trước, Đỗ Nghĩa vẫn còn do dự lái xe theo ngay bên cạnh cô ấy, không ngừng nói với cô ấy: “Người đẹp, cô cũng nên để ý đến tôi một chút đi chứ, cô đi một mình thế này nguy hiểm lắm đó!” Lúc này Vân Yến mới nhìn anh ta một cái, trên đường quá tối, mặc dù có đèn xe nhưng cô ấy không nhìn rõ mặt của Sở Nghĩa, chỉ lắc lắc đầu: “Không cần đâu, anh đi trước đi!” Nói xong, cô ấy cũng không thèm để ý đến Đỗ Nghĩa nữa. Đỗ Nghĩa vẫn nói thêm vài câu với cô ấy, kết quả, Vân Yến coi anh ta như không khí. Vốn dĩ Đỗ Nghĩa định sẽ chủ động tiếp cận, câu Vân Yến chơi rồi sau đó đá cô ấy đi. Kiểu bướng bỉnh giống như anh ta thế này, không báo thù được Bạch Cẩm Sương thì anh ta sẽ nghĩ mọi cách để bào thù những người bên cạnh Bạch Cẩm Sương. Vì vậy, anh ta quyết định chọn Vân Yến, nhưng lại không ngờ là Vân Yến thật sự coi anh ta như không khí, Đỗ Nghĩa liền tức giận đến bốc khói. Lúc này những chiếc xe đến tham gia bữa tiệc của nhà họ Tần cơ bản đều đi hết rồi, mặt mũi anh ta tối sầm xuống, nhìn xung quanh con đường lớn tối đen, đột nhiên mở cửa xe bước xuống, mặt mày tức giận không nói lời nào liền bịt miệng Vân Yến, kéo cô ấy lên xe. Bởi vì anh ta bất ngờ công kích từ phía sau nên Vân Yến căn bản không kịp phản ứng lại, chỉ có thể vùng vẫy hai chân, kịch liệt phản kháng. Chỉ có điều, suy cho cùng thì cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ, lại không có sức lực gì, làm sao có thể là đối thủ của Đỗ Nghĩa được, Đỗ Nghĩa liền kéo cô ấy đi về phía ghế phụ bên này. Vân Yến vùng vẫy nhưng không thoát ra được, bị kéo thẳng lên xe, Đỗ Nghĩa nhanh chóng lấy khăn tay trước ngực mình xuống, nhét vào trong miệng Vân Yến, sau đó kéo cà vạt xuống buộc chặt chiếc khăn tay trên miệng Vân Yến lại, sợ cô ấy kêu gào lung tung! Lúc anh ta đang chuẩn bị xé quần áo của Vân Yến xuống, lúc đang trói chặt tay chân Vân Yến lại, đột nhiên nhiền thấy phía trước có một ánh đèn xe chói mắt. Dù là lần này Đỗ Nghĩa chỉ muốn bắt Vân Yến đi chơi đùa thôi, cũng không muốn bị người khác phát hiện, đợi sau khi chơi xong tự sẽ có người nhà họ Đỗ đến thu dọn mớ hỗn loạn này cho anh ta. Anh ta nhìn ánh đèn xe, sắc mặt liền thay đổi, nhanh chóng cột tay Vân Yến lại, cũng không quan tâm đến việc cô ấy đá chân loạn xạ mà trực tiếp khởi động xe lên. Trong khoảng khắc hai chiếc xe lướt qua nhau, Vân Yến kịch liệt vùng vẫy, dứt khoát đứng dậy, đầu cô ấy đụng mạnh vào đỉnh của xe đua. Mà lúc nãy khi Đỗ Nghĩa kéo Vân Yến lên xe thì vẫn chưa kịp đóng kính cửa xe lại, Sở Tuấn Thịnh đang ở trên chiếc xe còn lại tuỳ tiện liếc mắt nhìn vào trong chiếc xe đua, vừa nhìn thì đã thấy ngay gương mặt đầy nước mắt của Vân Yến. Tâm trạng Sở Tuấn Thịnh liền căng thẳng lên, đến phía trước lập tức quay đầu xe lại, nhanh chóng đuổi theo chiếc xe đua của Đỗ Nghĩa. Lúc trước anh ta bị Vân Yến hoài nghi nên trong lòng tức giận, bởi vì có vài phần giận dỗi nên mới lại xe bỏ đi. Nhưng mà, sau đó nghĩ lại, để Bạch Cẩm Sương đưa cô ấy về cũng không được, hơn nữa... thật ra là anh ta sợ Vân Yến sẽ vì chuyện này mà sau này không thèm để ý đến anh ta nữa, vốn dĩ lúc trước anh ta lừa Vân Yến rồi bị Vân Yến lạnh nhạt cũng đủ nhiều rồi. Vì vậy nên Sở Tuấn Thịnh lái xe đi được một đoạn thì quay xe trở về tìm Vân Yến. Ai mà biết được lại nhìn thấy cảnh tượng trên xe Đỗ Nghĩa thế này, hình ảnh đó như khắc sâu vào trong đầu Sở Tuấn Thịnh vậy, trong chốc lát Sở Tuấn Thịnh cảm giác như mình phát điên lên. Anh ta lái một chiếc Hummer, quay đầu xe lại, điện cuồng chạy đuổi theo chiếc Ferrari phía trước. Đỗ Nghĩa có nằm mơ cũng không thể ngờ đến, chiếc xe lúc nãy lướt qua, vậy mà lại quay đầu lại đuổi theo anh ta! Anh ta vô cùng hoảng loạn, lập tức đạp chân ga. Nhưng mà, anh ta chỉ là lo lắng, nhưng vẫn sợ sẽ xảy ra chuyện, tăng tốc nhưng vô cùng sợ hãi sẽ mất mạng, chỉ tiếc là Sở Tuấn Thịnh hoàn toàn liều mạng đuổi theo. Rất nhanh thì anh ta đã đuổi kịp, trực tiếp vượt mặt xe của Đỗ Nghĩa, dứt khoát tấp vô lề, chiếc xe Hummer của anh ta chặn ngay phía trước chiếc xe của Đỗ Nghĩa. Đỗ Nghĩa nhìn thấy sắp đâm vào rồi nên nhanh chóng phanh gấp lại. Vốn dĩ, Sở Tuấn Thịnh chỉ định đuổi theo sau thôi, nhưng mà anh ta thật sự sợ là chiếc Hummer của mình lại tông cho chiếc Ferrari kia lật lại mất, mà như vậy thì chắc chắn là Vân Yến sẽ bị thương nghiêm trọng. Anh ta trực tiếp đem xe mình chắn ngang trước chiếc Ferrari, cho dù là Đỗ Nghĩa có không kịp phanh xe lại thì sẽ tông vào bên ghế phụ của chiếc Hummer này, có lẽ cũng sẽ tốt hơn cái lúc nãy Đỗ Nghĩa hoàn toàn không thể ngờ là Sở Tuấn Thịnh lại điên cuồng đến mức này, cho dù anh ta đã giảm tốc độ lại rồi nhưng mà vẫn là tông vào. Cũng may chỉ là đâm nát trước đầu xe thôi, không bị thương đến người. Trong lòng Đỗ Nghĩa vẫn còn đang sợ hãi, nghĩ lại vẫn còn sợ, trong lúc đó thì đã bị Sở Tuấn Thịnh trong chiếc Hummer bước ra đi thẳng đến đập cửa kính phía ghế lái bên này, mở cửa xe ra và kéo ra ngoài. Sở Tuấn Thịnh nhìn Vân Yến một cái, đôi mắt đỏ thẫm lên, trực tiếp kéo Đỗ Nghĩa như kéo một con chó chết ra khỏi xe, tay đấm chân đá, đánh đến cả người Đỗ Nghĩa đều cuộn tròn lại, không ngừng xin tha, khóc lóc kêu cha gọi mẹ. Sở Tuấn Thịnh không hề bị ảnh hưởng, chỉ cần nghĩ đến biểu cảm khóc lóc sợ hãi lúc nãy của Vân Yến, anh ta cảm thấy lý trí của mình đều tan biến hết rồi. Anh ta nắm lấy đằng sau cổ áo của Đỗ Nghĩa, kéo đầu anh ta đập thẳng lên xe, cho đến khi nghe thấy tiếng khóc hu hu bên trong xe thì anh ta mới kéo Đỗ Nghĩa ra, ném xuống đất, đi ngay đến bên ghế phụ của xe. Lần đầu tiên Sở Tuấn Thịnh nhìn thấy Vân Yến cả mặt đều là nước mắt, nhếch nhác đến như vậy, anh ta liền cảm thấy trái tim mình như sắp vỡ ra. Vân Yến ngây ngốc người nhìn Sở Tuấn Thịnh, nước mắt cứ rơi xuống như mưa. Vẻ mặt Sở Tuấn Thịnh trầm lặng, kh người xuống, nhanh chóng giúp Vẫn Yến ngồi trên ghế phụ gỡ cả vật đang bị buộc trên miệng xuống, lấy khăn tay đang nhét trong miệng cô ấy ra, cởi trói cho hai tay của cô ấy. Hai tay vừa được cởi trói, Sở Tuấn Thịnh còn chưa kịp phản ứng lại, Vẫn Yến đã ôm lấy Sở Tuấn Thịnh còn đang kh lưng dạt dào tình cảm, tiếng khóc hu hu bật lớn lên. Trong chốc lát, cả người Sở Tuân Thịnh đều cứng đờ ra, đặc biệt là Vân Yến chỉ mặc một bộ lễ phục mỏng manh, cứ như vậy mà ôm lấy mình, lớp vải lụa mượt mà đó cứ giống như một tờ giấy vậy, cứ giống như anh ta đang ôm lấy một Vân Yến không mặc gì vậy. Cả người Sở Tuấn Thịnh cứng đờ, giọng nói cũng gượng gạo muốn chết, hoàn toàn không còn dáng vẻ hung hãn lúc nãy nữa. Anh ta nói: "Em... bỏ tôi ra trước đã, tôi đưa em trở về!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]