Mặc Tu Nhân: “Vậy là một ngày không gặp cứ ngỡ trăm năm sao?” Bạch Cẩm Sương: “... Mặc Tu Nhân, có chừng mực chút đi!” Mặc Tu Nhân: “Ha ha ha... được, nghe em đó, đợi anh quay về sẽ nói thẳng những lời này với em!” Bạch Cẩm Sương: “Anh không phải còn có việc sao, mau chóng đi làm đi, đừng nhắn tin cho em nữa!” Mặc Tu Nhân: “Vậy em đi ngủ sớm đi, đừng có thức khuya, em yêu!” Bạch Cẩm Sương: “Ừm, biết rồi!” Mặc Tu Nhân cất điện thoại đi, cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Bây giờ nước A đang là hơn chín giờ sáng, Mặc Tu Nhân trực tiếp liên lạc với Đàm Phi Tuấn. Điện thoại vừa kết nối, Mặc Tu Nhân đã ngay lập tức mở miệng: “Bây giờ Lục Thành Ngôn rời mẫu thí nghiệm và phòng thí nghiệm đi đâu rồi?” Đàm Phi Tuấn có chút kinh ngạc: “Cậu đến nước A rồi sao?” Mặc Tu Nhân nói: "Không chỉ có mình tôi, cả con trai chú cũng đến rồi, tôi đã hoàn thành lời hứa của bản thân, đến lượt chú!” Đàm Phi Tuấn hạ thấp giọng nói: “Ở tầng trệt thứ nhất của tòa nhà bên cạnh phòng thí nghiệm ban đầu, có một căn phòng vô cùng bí mật, cậu ta đã giấu đồ ở trong đó rồi, sợ cậu làm phiền tới cậu ta! Nhưng mà, cậu ta cảm thấy những nơi càng gần nơi ban đầu sẽ càng an toàn. Mặc Tu Nhân cười nhạo một tiếng: “Nơi càng nguy hiểm càng an toàn sao?” Đàm Phi Tuấn nói: “Cậu ta đã nghĩ như vậy đấy! Tôi đã gửi địa chỉ qua cho cậu, nếu cậu muốn đến thì nhanh lên!” Mặc Tu Nhân hỏi: “Anh ta về đến nước A không làm phiền đến chủ sao?” Sau việc Sở Hạnh Từ và Lục Thành Ngôn báo thù nhà họ Tần thất bại thì bọn họ đã biết được Đàm Phi Tuấn hợp tác với Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân không cảm thấy, Lục Thành Ngôn còn có thể chấp nhận nổi ông ấy. Nhưng mà, trước đó Đàm Phi Tuấn nói muốn làm nội ứng cho anh, dù gì thì cũng là chủ động tìm đến, cho nên anh cũng không từ chối, cũng không hỏi lý do, nhưng mà bây giờ muốn đi phá hủy phòng thí nghiệm của Lục Thành Ngôn, anh nhất định phải cẩn thận hơn. Đàm Phi Tuấn trầm ngâm hai giây, nói: “Dù gì thì tôi cũng là thầy của cậu ta, hơn nữa thí nghiệm người nhân bản là tôi dẫn dắt, cậu ta không muốn từ bỏ để tôi tiếp tục nghiên cứu cho cậu ta!” Mặc Tu Nhân tiếp tục hỏi: “Anh ta bây giờ còn muốn nghiên cứu cái gì?” Lần này Đàm Phi Tuấn trả lời rất nhanh: “Phương hướng nghiên cứu cậu ta là nâng cao sức mạnh và trí tuệ của người nhân bản!” Mặc Tu Nhân trầm giọng: “Tôi biết rồi, nhiệm vụ của chú đã hoàn thành rồi, bản thân chủ cẩn thận chút!” Mặc Tu Nhân nói xong, cúp điện thoại, đi tra cứu một chút mới phát hiện ra, nơi này cách sân bay cũng không quá xa. Lúc ở trong nước, Triệu Văn Vương đã liên lạc với xã hội đen ở nơi này, trao đổi tiền bạc, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ sẽ gửi số tiền còn lại qua đó. Ba người Mặc Tu Nhân rời khỏi sân bay, mấy người xã hội đen đến đón bọn họ đã ở đó rồi. Mặc Tu Nhân không hề do dự, anh dự định tốc chiến tốc thắng, bây giờ trực tiếp đi tới đó, khiến cho Lục Thành Ngôn bất ngờ. Mặc Tu Nhân thương lượng một chút với thủ lĩnh xã hội đen, một đám người đi tới phòng thí nghiệm dưới đất của Lục Thành Ngôn với tốc độ nhanh nhất. Cùng lúc đó, một căn phòng nào đó ở trong phòng thí nghiệm dưới tầng trệt thứ nhất của tòa nhà bên cạnh. Một cậu thanh niên tướng mạo thanh tú, gương mặt căng thẳng nhìn về phía Lục Thành Ngôn: “Anh Ngôn, anh quyết định nhanh lên đi, ông già Đàm Phi Tuấn mãi chưa chết đó, ông ta phản bội lại chúng ta, tôi vừa mới đích thân nghe thấy! Nếu anh không nỡ, thì bây giờ em đi... Đối phương vừa nói vừa làm động tác xoay xoay cái cổ. Khuôn mặt Lục Thành Ngôn trầm mặc: “Minh Lâm, bỏ đi, dù sao thì ông ấy cũng là thầy của anh, những năm nay không chế ông ấy, anh biết ông ấy cũng không nặng tình nghĩa gì, bây giờ nếu đã đến nước này, anh bỏ qua cho ông ấy, cũng coi nhưng là bảo đáp ân tình dạy dỗ năm đó của ông ấy, còn về độc trong người ông ấy, cứ chờ xem khả năng của bản thân ông ấy có giải nổi không, cái này không thể trách ai hết!” Minh Lâm ở trong miệng Lục Thành Ngôn tên là Lục Minh Lâm, theo họ của Lục Thành Ngôn, cậu ta nhỏ họ Lục Thành Ngôn bảy tuổi, được Lục Thành Ngôn hồi nhỏ nhặt được ở trước cổng côi nhi viện, từ nhỏ Lục Thành Ngôn đã rất săn sóc cậu ta, sau khi lớn lên, cậu ta theo họ của Lục Thành Ngôn, coi Lục Thành Ngôn như là anh trai Lục Thành Ngôn kêu cậu ta làm gì, cậu ta nhất định sẽ làm theo, vô cùng được Lục Thành Ngôn tín nhiệm. Lục Minh Lâm nghe thấy lời của Lục Thành Ngôn, cau mày lại: “Nếu anh đã không đồng ý xử lý Đàm Phi Tuấn, vậy thì bây giờ chúng ta mau đi di rời những tài liệu thí nghiệm này đi, em cảm thấy, người gọi điện thoại với Đàm Phi Tuấn rất nhanh sẽ tới đây thôi!” Lục Thành Ngôn đã đoán được người đó là ai, con người của anh ta trầm xuống: “Bây giờ di rời những đồ này, e là không kịp nữa rồi!” Dù sao thì, mẫu thí nghiệm người nhân bản được đặt trong dịch dinh dưỡng của lồng kính, không thể nào dễ dàng đem đi được, lần này Lục Thành Ngôn vội vàng quay về, còn có cả vết thương, di chuyển đến nơi bên cạnh phòng nghiên cứu trước đó, cũng là để trốn Mặc Tu Nhân. Nhưng không ngờ tới, lần này Đàm Phi Tuấn lại tiếp tục lừa anh ta, ngày trước hợp tác với Mặc Tu Nhân, là bởi vì muốn bảo toàn tính mạng của Đàm Phi Vũ. Nhưng mà bây giờ có vẻ ông ấy vẫn đang hợp tác với Mặc Tu Nhân. Lục Thành Ngôn đã quyết định loại bỏ Đàm Phi Tuấn khỏi những người nghiên cứu trong phòng thí nghiệm của bản thân, chỉ là, hiện tại bọn họ vẫn chưa thể nhận thua. Nghĩ tới đây, anh ta tiếp tục nói với Lục Minh Lâm: “Tài liệu thí nghiệm, chúng ta thực sự không di rời được, nhưng mà, chúng ta còn có số liệu của thí nghiệm không phải sao? Chỉ cần nhiều đó vẫn còn hi vọng, chúng ta cầm theo số liệu thí nghiệm, bây giờ đi, không được để Đàm Phi Tuấn biết, đề phòng ông ấy thông đồng với Mặc Tu Nhân, chúng ta không đi được!” Minh Lâm mặc dù không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu! Mặc Tu Nhân đi đến căn phòng dưới hầm mà Lục Thành Ngôn để mẫu thí nghiệm, anh và Tần Minh Xuân, còn có cả một đám người xã hội đen, gần như chật cứng mọi đường đi ra của tòa nhà, xông xuống tầng hầm. Đàm Phi Tuấn sớm đã đợi bọn họ ở đó, đầu tiên, dắt tất cả mọi người đến chỗ đặt mẫu thí nghiệm. Mặc Tu Nhân vừa mới vào, suýt chút nữa nôn ra đó. Có vô số những lồng kính đặt ở trên bục màu trắng, bên trong có vô số mẫu nghiên cứu, có gương mặt vô cùng giống với Tần Vô Đoan đang nhắm mắt, người trần trụi ở trong dịch dinh dưỡng, khiến người ta nổi da gà. Mặc Tu Nhân đột nhiên nhìn về phía Tần Minh Xuân. Mặc dù Tần Minh Xuân sớm đã chuẩn bị tâm lí, nhưng mà cũng bị những thứ này dọa cho co thắt dạ dày. Anh ấy nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Tu Nhân, không cần để ý đến anh đâu, tất cả đều hủy đi, bọn họ vốn dĩ không nên tồn tại” Mặc Tu Nhân gật đầu, cầm ra dung dịch hòa tan thi thể sớm đã chuẩn bị từ trước: “Anh làm, hay là em làm?” Tần Minh Xuân cầm lấy dung dịch hòa tan thi thể từ trong tay của Mặc Tu Nhân: “Cùng nhau đi!” Những mẫu thí nghiệm này vẫn chưa cử động được, bây giờ xử lý luôn là tốt nhất, không đến năm phút sau, vô số những lồng kính rợn người biến thành một màu vàng đục ngầu, nhưng người có ngoại hình giống “Tần Vô Đoan đó, tất cả đều biến mất. Đám người xã hội đen bao vây ở bên ngoài đang lục soát khắp cả tầng trệt thứ nhất này, rồi sau đó nói với Mặc Tu Nhân: “Phòng thí nghiệm này có người không?” Mặc Tu Nhân nghe thấy những lời này, hơi nhíu mày: “Sao vậy? Những nơi khác không có người?” Thủ lĩnh xã hội đen lắc đầu: “Không có!” Mặc Tu Nhân để ý nhìn về phía Đàm Phi Tuấn, Đàm Phi Tuấn ngày người: “Tôi vào đây đợi mọi người từ nửa tiếng trước, không để ý!” Thần sắc Mặc Tu Nhân có chút nguy hiểm: “Xem ra Lục Thành Ngôn đã chạy rồi!” Anh nên sớm đoán ra được, nếu Lục Thành Ngôn đã muốn nghiên cứu cái này thì sẽ không ngồi yên đợi chết, chỉ là, anh không ngờ rằng, Lục Thành Ngôn lại có thể phát giác ra anh sớm như vậy. Anh nheo mắt nhìn Đàm Phi Tuấn, Đàm Phi Tuấn lập tức cau mày: “Cậu đang nghi ngờ tôi thông báo cho cậu ta?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]