Mặc Tổ Nhiên dường như sững người trước câu hỏi của Mặc Tu Nhân, bà buồn bã, giọng nói khẽ nghẹn ngào: “Nhưng mà… cho dù là vậy cũng không thể không ngó ngàng tới anh trai của con được, có thể nó nhất thời ngu ngốc nên làm chuyện sai lầm mà thôi, hơn nữa cho dù tập đoàn Tần Thị xảy ra chuyện gì, không phải vẫn còn tập đoàn Mặc thị hay sao? Mẹ không muốn nhìn thấy anh em các con chỉ vì tài sản mà đấu đá với nhau như vậy!” Mặc Tu Nhân cạn lời: “Thứ nhất, con và anh ta không phải gây chuyện với nhau vì tài sản, thứ hai, con biết mẹ là thiên kim của nhà họ Mặc, không có tập đoàn Trần Thị mẹ vẫn còn nhà họ Mặc chống lưng, nhưng tập đoàn Tần Thị là tâm huyết của mấy đời nhà họ Tần, không thể nói mất là mất như vậy được, cuối cùng, mẹ đưa điện thoại cho bố đi, con muốn nói chuyện với bố!” Mặc Tổ Nhiên nghe ra được sự tức giận trong giọng nói của con trai, bà vừa lo lắng cho Tần Vô Đoan, mặt khác cũng không muốn làm cho Mặc Tu Nhân giận dữ, cuối cùng cũng vội vàng đưa điện thoại cho Tần Hạo. Mặc Tu Nhân hỏi: “Bố, chuyện Tần Minh Xuân là anh của con, bố vẫn chưa nói cho mẹ nghe sao? Mẹ vẫn còn quấn lấy con kêu con cứu Tân Vô Đoan kia kìa?" Mặc Tu Nhân thật sự tức giận, anh cảm thấy mẹ anh bây giờ có chút cổ chấp ngang ngược, bổ quá chiều mẹ, nhưng mà, chiều đến mức trở thành không phân biệt đúng sai như vầy thì tiêu rồi! Nếu là Bạch Cẩm Sương, cô tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy! Tần Hạo thở dài: “Không phải bổ sợ mẹ con nên mới không đưa Tần Minh Xuân tới gặp mẹ con, mà là mẹ con không tin lời của bố, lỡ như không giữ được lý trí mà làm ra chuyện gì bứt dây động rừng thì sao? Lỡ như ảnh hưởng đến này kế hoạch lần này của con thì không tốt!” Nghe được Tần Hạo nói như vậy, Mặc Tu Nhân cũng coi như hiểu. Anh nhíu mày: “Bây giờ con đi gặp Tần Vô Đoan một chút, bố có thể nói chyện của anh con cho mẹ nghe, đợi lát nữa con sẽ đưa anh con về gặp bố mẹ!” Tần Hạo ngẩn người: “Chuyện ở công ty, đã giải quyết xong rồi à?” Mặc Tu Nhân gật gật đầu: “Vâng, xong hết rồi!” Tần Hạo nhẹ nhàng thở ra: “Con giỏi hơn bố và anh con nhiều!” Khi đối mặt với những chuyện như vậy, Tần Hạo cảm thấy mình và Tần Minh Xuân vẫn có thể xử lý, nhưng chỉ có thể chèo chống để công ty tồn tại qua cuộc khủng hoảng, không giống như Mặc Tu Nhân, anh vậy mà có thể mua ngược lại cổ phần của tập đoàn Thẩm thị, đại thắng trên sàn giao dịch chứng khoán. Mắt Mặc Tu Nhân lóe sáng: “Con chỉ làm tốt việc con nên làm mà thôi!” Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, trực tiếp đến gặp Tần Vô Đoan số một, anh cũng không có ý vạch trần anh ta, nếu anh ta đã bị bắt rồi, nửa đời còn lại cứ từ từ mà ngồi tù đi! Lúc Mặc Tu Nhân nhìn thấy Tần Vô Đoan số một lần nữa, sự nóng nảy trên người anh dường như giảm xuống hẳn. Anh ta cách Mặc Tu Nhân một lớp kính, cầm lấy điện thoại. Anh ta nói: “Anh không nghĩ em sẽ đến gặp anh!” Mặc Tu Nhân nói: “Coi như là lần cuối đi!” Tần Vô Đoan số một nhìn Mặc Tu Nhân: “Trước giờ em chưa bao giờ coi anh là anh trai của em đúng không?” Mặc Tu Nhân hỏi lại: “Anh có không?” “Tần Vô Đoan số một cười, tự mỉa mai: “Cũng đúng... Anh không phải, anh chỉ thứ mà người ta nuôi cấy trong phòng thí nghiệm, còn không được tính là người nữa, làm sao có tư cách làm anh của em được, có điều, em tin hay không thì tùy, những ngày tháng cùng sống với gia đình của em, anh thật sự rất vui vẻ” Mặc Tu Nhân nhìn anh ta: “Bởi vì vui vẻ, cho nên muốn hủy diệt Tập đoàn Tần Thị luôn sao?” Tần Vô Đoan số một: “..Em cũng biết, anh không cố làm vậy mà!” Mặc Tu Nhân: “Anh cố ý hay không, có quan trọng không?” “Tần Vô Đoan số một trầm mặc, đột nhiên không nói gì nữa. Một lúc lâu sau, anh ta buồn bã nói: "Anh biết bây giờ em rất ghét anh, nhưng... anh vẫn còn một chút ký ức của anh trai em, trong kí ức của anh, anh ấy là một người rất tốt và ưu tú, anh ấy cũng rất thương em, cho nên, dù là bản sao nhưng anh vẫn có nhiều tình cảm với em, muốn bảo vệ em, coi em như em trai của mình, anh chỉ là một món đồ, rất nhiều thứ không thể theo ý mình được, mong em đừng để bụng.” Mắt Mặc Tu Nhân nhấp nháy: “Không, tôi có để bụng, bởi vì tôi để bụng, cho nên anh mới xuất hiện ở đây!” Ánh mắt Tần Vô Đoan số một có chút mất mát: “Anh hiểu rồi, dù sao bây giờ anh cũng đã là một thứ bị bỏ đi, không sao cả, kết cục này ngay từ đầu anh đã đoán trước rồi!” Mặc Tu Nhân gật đầu: “Anh có chuẩn bị thì tốt rồi, tôi tới gặp anh, chỉ là muốn nhìn khuôn mặt này của anh trai tôi lần cuối, chỉ thế thôi!” Mặc Tu Nhân dứt lời liền định bỏ đi ngay. “Tần Vô Đoan số một đột nhiên nâng cao giọng: “Mặc Tu Nhân!” Đồng tử Mặc Tu Nhân co lại: “Còn việc gì nữa?” Sắc mặt Tần Vô Đoan số một có chút khẩn cầu: “Có thể cho anh gặp bố anh... bố mẹ em một lần không?” Mặc Tu Nhân lạnh lùng: “Không!” Nói xong, lần này anh mạnh mẽ treo điện thoại lên, quyết đoán xoay người rời đi, Tần Vô Đoan số một nhìn chằm chằm bóng dáng Mặc Tu Nhân, khổ sở nhắm mắt lại. Sở Hạnh Từ và Lục Thành Ngôn, không ai tránh ai, đến gặp nhau. Lúc gặp được Lục Thành Ngôn, Sở Hạnh Từ có chút khổ sở: “Thành Ngôn, chúng ta thất bại rồi!” Mặt Lục Thành Ngôn cứng đờ: "Không! Chưa tới phút cuối cùng, chưa tính là thua!” Sở Hạnh Từ nhìn anh ta, giọng điệu bình tĩnh mang theo chút buồn bã: “Chắc là do ý trời Tần Vô Đoan số một bị bắt, tập đoàn Tần Thị không bị bất cứ ảnh hưởng gì, hợp tác tài chính chuỗi siêu thị lúc trước cũng phải trả lại hết, lần này... cổ phần của nhà họ Thẩm bị Mặc Tu Nhân thu mua ba mươi lăm phần trăm, đúng là... không chịu nổi!” Lục Thành Ngôn có chút cổ chấp nhìn Sở Hạnh Từ: “Cho nên... anh định bỏ qua chuyện này?” Sở Hạnh Từ lắc đầu: "Không, anh muốn đi gặp Mặc Tu Nhân, muốn biết rõ ràng mình thua ở chỗ nào, bất luận chúng ta có mâu thuẫn với nhà họ Tần hay không, nhưng anh vẫn phải công nhận... Mặc Tu Nhân là một đối thủ nặng ký, anh ta rất lợi hại. Lục Thành Ngôn trầm mặt: “Anh, chúng ta chưa thua đầu, chúng ta còn Bạch Cẩm Sương mà! Chúng ta vẫn có thể bắt Mặc Tu Nhân trả cổ phần cho về tập đoàn Thẩm thị, anh đi gặp Mặc Tu Nhân trước, chuẩn bị cho kỹ hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, chờ đến lúc đó, dùng Bạch Cẩm Sương buộc anh ta ký tên lên hợp đồng! Còn về cơ sở nghiên cứu bên kia, nếu người nhân bản không làm gì được nhà họ Tần, em sẽ bắt Đàm Phi Tuấn thay đổi phương hướng nghiên cứu, tập trung nghiên cứu thuốc có thể khống chế tinh thần người khác, đến lúc đó, chúng ta đâm lao thì đành phải theo lao, hoàn toàn khống chế nhà họ Tần, còn về Đàm Phi Tuấn, con của ông ta bây giờ ở trong tay em, ông ta không dám không nghe lời!” Sở Hạnh Từ nhìn vẻ mặt u ám, da mặt như nứt ra của Lục Thành Ngôn, anh ta có chút đau lòng: “Thành Ngôn, em nên cười nhiều hơn, như vậy lúc anh nhìn thấy em sẽ dễ chịu hơn nhiều, anh nghe lời em, lại đấu tiếp lần nữa!” Lục Thành Ngôn nhẹ nhàng thở ra: “Được, vậy khi nào anh đi gặp Mặc Tu Nhân thì gọi điện thoại cho em! Sở Hạnh Từ gật gật đầu. Mặc Tu Nhân gặp 'Tần Vô Đoan số một xong, sau đó đến trang sức đá quý Tự Huyền tìm Tần Minh Xuân. Lúc sắp đến trang sức đá quý Tư Huyền, anh đột nhiên nhớ đến chuyện buổi tối gặp Sở Hạnh Từ, không biết vì sao, trong lòng Mặc Tu Nhân đột nhiên có cảm giác không thoải mái. Mặc Tu Nhân tin tưởng trực giác như sói của mình, anh trực tiếp gọi điện thoại cho Mặc Vũ: "Mặc Vũ, tôi giao cho cậu một việc, bây giờ cậu lập tức đi theo dõi Thẩm Đinh Nhiên, vào lúc cần thiết, tôi sẽ gởi ám hiệu cho cậu, nếu tôi gởi số 1, cậu bắt cô ta lại, nếu tôi gởi số 2, có nghĩa là rút lui, rõ chưa?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]